
g kịp tránh nữa. Anh thả thùng rác lại dưới
sàn, thẳng người lên, quay về phía Mạnh Phàm, nhẹ nhàng kêu một tiếng
chị. Anh không hề tránh né nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hạ thấp tiếng nói:
“Em là Từ Nghi, em đến thăm chị.”
Anh cố gắng nói rất hời hợt, nhưng Mạnh Phàm không lên tiếng, vẫn nhìn
thẳng vào anh chằm chằm. Điều này khiến Chương Hiểu Quần và Từ Nghi đều
bắt đầu căng thẳng, không nhịn được nín thở. Căn phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ ở đầu giường lay động. Không biết đã trải qua bao lâu, Mạnh Phàm thoáng chớp mắt, nói:
“Hóa ra là Từ Nghi à…”
Một câu nói đơn giản nhưng khiến huyệt thái dương của Từ Nghi bắt đầu không khống chế được, đập kịch liệt, chỉ tích tắc mà sóng triều trong lòng
trận sau mạnh hơn trận trước. Mà Chương Hiểu Quần - mẹ của Mạnh Phàm đã
sớm bật khóc.
Cố sức đè nén tất cả tâm trạng, Từ Nghi khản giọng nói:
“Chị, chị nhận ra em à?”
Mạnh Phàm cười cười, có chút mệt mỏi:
“Nói ngốc quá, làm sao chị không nhận ra em chứ.” - cô ấy nói, nhìn quanh
bốn phía - “Anh trai em đâu? Sao không thấy anh trai em?”
“Anh
trai em… anh ấy còn đang thi hành nhiệm vụ, không về được” - Từ Nghi
nói, giọng nghẹn ngào - “Anh ấy bảo em về trước, đến thăm chị một chút.”
Mạnh Phàm không che giấu được nỗi thất vọng “À” một tiếng, lại nhanh chóng phấn chấn nói:
“Không sao, chị chờ anh ấy. Chị chờ anh ấy.”
Tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định. Thân là một người đàn ông, Từ Nghi nghe
xong câu nói này lại có cảm giác không chống đỡ được, anh dùng sức khắc
chế còn sót lại nói “Được”, rồi quay người vào phòng vệ sinh. Hai tay
anh chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ. Hồi lâu, cơn run rẩy mới từ từ bình ổn lại. Từ Nghi ngẩng đầu, nhìn hai mắt đỏ bừng của
mình trong gương, vặn nước rửa mặt, rời khỏi phòng bệnh.
Lúc
này ánh nắng bên ngoài đã không còn chói chang như lúc anh đến, mang tới cảm giác ấm áp cho con người. Có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu
trời bệnh viện, kéo theo một cái đuôi màu trắng thật dài. Từ Nghi ngẩng
đầu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra trên đuôi cánh máy bay có
ngôi sao năm cánh đỏ tươi. Anh chăm chú nhìn bầu trời một lúc lâu, đợi
đường màu trắng kia hoàn toàn biến mất mới từ từ thả lỏng hai bàn tay
đang nắm chặt. Cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay đã nóng ẩm. Anh khẽ dừng lại, nhìn phòng bệnh lần cuối cùng, sau đó càng chạy càng xa cũng không quay đầu lại. Đến khi tất cả mọi chuyện tạm thời kết thúc, thời gian đã dần bước vào
trung tuần tháng Ba, rốt cuộc mùa đông u ám đã lướt qua khỏi thành phố
B, đón ánh nắng đầu xuân tươi đẹp.
Lẽ ra, dựa theo tính toán
của Từ Nghi, lúc này đã có thể nghỉ phép. Song có một đợt diễn tập đột
xuất làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh. Lục Chỉ lựa chọn hai mươi
người trong nhóm học viên được đào tạo tham gia phe cánh Lam Quân trong
cuộc diễn tập nhảy dù lần này, làm phân đội đặc biệt của Lam Quân tác
chiến với Hồng Quân ở sa mạc hơn nửa tháng. Đợt diễn tập kết thúc lại
liên tục tổ chức hội nghị tổng kết vài ngày nữa. Cuối cùng đến lúc đơn
nghỉ phép của Từ Nghi được Lục Chỉ phê chuẩn thì kỳ nghỉ Thanh Minh ngắn ngày cũng đã sắp qua.
Hôm rời trường, sáng sớm Từ Nghi đã
thức dậy, thu dọn hành lý vội vàng ngồi xe rời khỏi Lục Chỉ. Lúc về đến
nhà chỉ mới tám giờ sáng, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng vừa mới ăn sáng
xong, nghe có người gõ cửa, thấy người bước vào là anh còn hơi kinh
hoàng.
“Ăn sáng chưa?” - Tống Khả Như hỏi anh.
“Vẫn chưa ạ.”
Từ Nghi cởi nón xuống treo ở bên cạnh, thoáng liếc nhìn phòng khách, hỏi:
“Điềm Điềm đâu ạ?”
“Còn chưa dậy đâu, tối hôm qua bị chuột rút ngủ không ngon nên sáng nay
không gọi nó, để ngủ thêm một lát nữa đi.” - bà lườm con trai một cái -
“Nói ra cũng phải trách con, khiến cho mấy ngày qua tâm trạng vợ con
không tốt.”
Từ Nghi cúi đầu cười, chẳng hề quan tâm đến việc ăn sáng, liền nói:
“Con đi xem cô ấy.”
Anh cất bước nhẹ nhàng lên lầu, khẽ dùng chân đẩy cửa ra, vốn không định
làm ồn đến Chử Điềm đang ngủ, kết quả lại không ngờ nhìn thấy cảnh tượng khiến huyệt thái dương anh đập mãnh liệt. Chử Điềm đã rời giường, rửa
mặt xong, đang ngồi trên giường thay quần áo, toàn thân chỉ mặc áo ngực
và quần lót.
Lúc Chử Điềm thấy người này còn thoáng sửng sốt, phản ứng lại vội vàng cầm áo che trước ngực, mặt đỏ lên nói:
“Anh! Anh đi ra ngoài!”
Giờ phút này trái tim Từ Nghi bỗng nhiên đập rất nhanh, anh ho nhẹ, nói:
“Anh không nhìn có được không?” - nói xong quay người đi - “Xong rồi thì gọi anh.”
Nếu không phải hành động bất tiện, quả thật Chử Điềm muốn cắn anh một cái
rồi đá anh đi ra ngoài. Căm phẫn trừng mắt nhìn anh rồi cúi đầu tiếp tục mặc quần áo.
Đưa lưng về phía vợ, nghe phía sau truyền đến
âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt, Từ Nghi chay tịnh hơn nửa năm
lòng ít nhiều có chút râm ran. Chờ mãi vẫn không nghe thấy cô gọi anh,
Từ Nghi thật sự có chút đứng không yên, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô
còn đang vất vả ôm bụng mặc quần áo.
Từ Nghi thấy buồn cười, đi đến vỗ tay cô: “Buông ra, để anh mặc cho em”
Chử Điềm ngại