Insane
Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323404

Bình chọn: 7.5.00/10/340 lượt.

ủ ngon sợ anh

làm nhiệm vụ xảy ra chuyện gì, ba gặp tai nạn giao thông vào viện, anh

vì nhiệm vụ không đến được khiến mẹ tức giận vô cùng, em còn nói tốt

giúp anh. Bây giờ anh hỏi em có chịu cần anh không, sao anh không sớm

hỏi vậy đi? Ban đầu anh đừng kết hôn với em nữa. Anh để em chịu bao

nhiêu ấm ức như vậy anh không nghĩ làm sao bù đắp thật nhiều cho em, còn hỏi em vấn đề này. Lúc nào em bị anh làm tức chết mà?”

Trút

hết một hơi, sức lực toàn thân Chử Điềm đều bay biến, nhỏ giọng khóc nức nở. Cô không chỉ tức giận, mà còn sợ hãi, sợ cô nói một câu không cần

anh, anh sẽ thật sự bỏ đi, không quay đầu lại nữa.

Từ Nghi chẳng thốt lên nổi một câu, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh quá yếu ớt. Anh ôm chặt cô, mắt có chút ẩm ướt.

Khóc một trận thoải mái, tâm trạng Chử Điềm cũng dễ chịu hơn nhiều. nhưng

khóc cũng mất rất nhiều sức lực, Chử Điềm mệt mỏi muốn ngủ, Từ Nghi liền bỏ đồ xuống, lập tức đi trải giường cho cô.

Anh diễn tập bên ngoài lâu như vậy, chăn mền của anh vẫn chưa từng đem phơi, cất trong

tủ khó tránh khỏi ẩm ướt, ngủ có chút lạnh lẽo. Từ Nghi liền đổ đầy túi

giữ ấm cho cô, còn muốn ngủ chung với cô. Cơn giận trong lòng Chử Điềm

còn chưa tiêu tan đương nhiên không đồng ý, cô trừng mắt đuổi anh đi,

thoải mái chui vào chăn.

Từ Nghi ở bên cạnh giả bộ dọn dẹp đồ đạc. Chờ hơi thở của Chử Điềm dần dần trở nên kéo dài đều đặn, anh cởi

áo khoác quân đội, leo lên giường.

Chiếc giường chật hẹp chen chúc hai người, trong mơ Chử Điềm cảm thấy hơi khó chịu, “hừ” một tiếng nho nhỏ. Từ Nghi vội vàng dừng lại hành động, ngay cả hít thở cũng đình chỉ, lúc xác định cô vẫn còn đang ngủ mới từ từ nằm xuống.

Vốn chỉ định ở bên cạnh Chử Điềm, làm ấm giường cho cô. Nhưng có lẽ quá mệt mỏi, hơn nửa tháng nay không phải gây lộn thì là diễn tập, bên tai văng vẳng tiếng lửa đạn vô tận, đã lâu anh không được ngủ một giấc ngon

lành. Cố gắng gượng mười mấy phút, cuối cùng vẫn không chống lại được

mỏi mệt, Từ Nghi cũng ngủ thiếp đi.

Hai người ngủ một giấc

đến hơn nửa buổi chiều. Khi Chử Điềm tỉnh lại sắc trời đã tối sầm. Cô

ngủ đến mức đầu óc hơi mụ mị, hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu. Cử

động cánh tay lại cảm thấy hơi nhức mỏi, vừa nhìn mới phát hiện hóa ra

đã bị cánh tay ai đó đè lên.

Chử Điềm kêu “hừ”, nể mặt anh

đang bị thương, không so đo việc anh tự ý bò lên giường khi chưa có sự

đồng ý của cô. Dè dặt rút cánh tay ra, không ngờ lại làm Từ Nghi tỉnh

dậy.

Anh mở choàng mắt, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng cảnh giác:

“Sao vậy, có chuyện gì thế?”

Chử Điềm tức giận trở mình:

“Không có gì, là anh đè lên cánh tay em.”

Từ Nghi vẫn còn hoảng hốt, thấy rõ đây là ký túc xá của mình anh mới thở

phào nhẹ nhõm. Xem ra gần đây anh thật sự quá mệt mỏi, nằm mơ vẫn còn

đang diễn tập.

Nghiêng đầu nhìn Chử Điềm, thấy cô không có ý

đuổi mình xuống giường thì càng được voi đòi tiên, vươn cánh tay lướt

qua đỉnh đầu cô, kéo cô đến gần.

Chử Điềm chẳng muốn cho anh

chiếm ưu thế, ra sức trốn tránh anh. Nhưng một chiếc giường chỉ lớn

nhiêu đó, cô có thể trốn đi đâu được? Đến cuối cùng vẫn để Từ Nghi được

như ý.

“Một lát thôi.” – anh nói, một tay ôm chặt lấy eo cô, cằm đặt lên mái tóc mềm mại nơi đỉnh đầu cô - “Chỉ ôm một lát thôi.”

Tuy Chử Điềm không muốn tha thứ cho anh nhanh như vậy, nhưng vòng ôm này

quá ấm áp, cô thật có chút luyến tiếc. Khe khẽ đá anh hai cái, cô nói:

“Năm phút thôi. Hết năm phút phải nhanh chóng xuống giường cho em.”

Từ Nghi nhắm hai mắt, “Ừ” một tiếng. Bị anh ôm vào ngực, Chử Điềm không

nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được sự chấn động nơi lồng ngực anh, và cả mùi hương quen thuộc. Nói ra, cô luôn rất tò mò một

chuyện, thân là một người lính, anh chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng

mỗi lần gần gũi bao giờ cũng có thể ngửi thấy mùi hương mát rượi.

Lúc hỏi anh thì người đàn ông này rất tùy ý nói có lẽ do mùi nước xả quần

áo, bởi vì thứ mang hương thơm thường dùng chỉ có loại này thôi. Nhưng

cô lại rất cố chấp cho rằng, đây là điểm đặc biệt của anh, có lẽ chỉ có

cô gần gũi như vậy mới phát hiện được.

Chử Điềm không khỏi

lại nhích đến gần một chút, sau đó cảm thấy lồng ngực anh lại đang run

lên. Anh cười! Như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Chử Điềm có chút thẹn quá thành giận:

“Anh cười cái gì?”

Từ Nghi không thể

giả bộ ngủ nữa, anh hơi thả lỏng cô ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Đôi

mắt lóng lánh, đôi môi khẽ cong, còn có gương mặt ửng hồng sau khi ngủ

say khiến cả khuôn mặt cô trông vô cùng linh động. Cô là Chử Điềm, cũng

là vợ anh.

Từ Nghi bỗng có cảm giác không nhịn được nữa, cho

nên lúc Chử Điềm ra oai đuổi anh xuống giường, anh ra tay chế ngự trước

rồi cúi thấp đầu hôn một cái lên môi cô.

Phản ứng đầu tiên

của Chử Điềm là muốn đẩy anh ra, nhưng phía sau anh có gì đó cản trở, đó là chiếc bàn đặt giữa hai giường, cô hoàn toàn không đẩy anh được. Ở

trên chiếc giường nhỏ thế này, hai cánh tay cô chống lên lồng ngực anh,

eo thì bị anh giữ chặt, trốn cũng không trốn được.

Sự chống

cự của cô kích thích anh gồng sức nhiều thêm, cánh môi bị hôn