Insane
Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323362

Bình chọn: 7.5.00/10/336 lượt.

êm Chân bước xuống theo sau dặn dò cô bé chạy chậm một chút cũng không kịp.

Thấy hai mẹ con này, Từ Nghi đột nhiên có dự cảm. Anh nghĩ, tham mưu trưởng sẽ

không rảnh rỗi gọi anh đến xem cảnh này chứ. Đầu óc vừa kích động anh đã tiến lên hai bước. Chỉ vẻn vẹn có hai bước, anh thấy một người bước

xuống xe. Người đó mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá, tôn lên làn da

trắng muốt như tuyết. Gió cuốn thổi rối mái tóc cô, theo phản xạ cô đưa

tay giữ lại.

Mọi cử chỉ của cô đều quen thuộc đến vậy, dù cô

dùng khẩu trang và khăng quàng cổ che đi nửa khuôn mặt, nhưng trong nháy mắt Từ Nghi liền nhận ra được đó là Chử Điềm vợ anh.

Thật sự thấy người, anh lại ngơ ngác tại chỗ. Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh,

như một trận thủy triều tràn qua khoang phổi, anh cảm thấy ngay cả hơi

thở cũng bị dồn ứ. Anh đứng tại chỗ như ngây dại, nhìn Chử Điềm càng đến càng gần.

Tuy nhiên Chử Điềm như không nhìn thấy anh, từ từ

đi đến đứng bên cạnh Nghiêm Chân. Cô tháo khẩu trang, cất tiếng chào Cố

Hoài Việt, lại véo mặt Tiểu Manh Manh.

Cô bạn nhỏ Cố Manh Manh kéo tay Chử Điềm, ngẩng đầu hỏi Nghiêm Chân:

“Mẹ, có thể để dì Điềm Điềm chơi chung với chúng ta không ạ?”

Nghiêm Chân liếc nhìn Từ Nghi đứng cách đó không xa, cười từ chối con gái:

“Chờ trở về được không? Hôm nay dì Điềm Điềm cũng có việc đấy.”

Cố Hoài Việt khom lưng bế con gái lên, hôn một cái lên bầu má nhỏ nhắn của cô bé, sau đó nói với Từ Nghi:

“Còn đứng ngây ra à? Thật sự định để Tiểu Chử theo chơi với Manh Manh sao?”

Từ Nghi lấy lại tinh thần, đi đến đứng cạnh Chử Điềm. Cố Hoài Việt thấy thế thì nhẹ cười, dẫn vợ con đi trước một bước.

Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Từ Nghi nghiêng người nhìn Chử Điềm. Thấy cô

cúi đầu nhìn mũi chân, gần nửa khuôn mặt đều bị khăn quàng cổ che mất,

không thấy rõ vẻ mặt cô.

Hai người đều im lặng, Từ Nghi đưa

cánh tay lành lặn ra muốn nắm tay Chử Điềm lại bị cô tránh né. Lúng túng ho khan hai tiếng, Từ Nghi mở lời, tiếng nói vẫn không khỏi có chút khẽ khàng:

“Đến rồi.”

Chử Điềm vẫn cúi đầu, hồi lâu mới ừ.

Từ Nghi cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm:

“Đi thôi, về ký túc xá anh trước, ở đây lạnh lắm.”

Hai người một trước một sau trở về ký túc xá trụ sở cán bộ, suốt quãng

đường dẫn đến không ít cái nhìn chăm chú của mọi người, nhất là người

độc thân. Từ Nghi đi phía trước, che cô lại phía sau.

Trong

ký túc xá, dưới đất còn bày túi đồ hé mở và vài vật linh tinh chất đống. Túi là của anh, đêm qua trở lại đã là hai giờ sáng, mệt đến mức sức lực cạn kiệt cứ vứt đó trước đã. Còn lại những vật khác đều là của bạn cùng phòng. Từ trước đến nay mấy anh em kia đều không thích dọn dẹp phòng

ốc, lúc anh ở còn có thể thu dọn giúp, anh không ở thì chỉ có thể để mặc họ vứt đồ lung tung như vậy.

Từ Nghi liếc căn phòng bừa bộn, để Chử Điềm ngồi ở nơi sạch sẽ nhất - trên giường của anh.

“Em ngồi đây trước, anh dọn dẹp nơi này một chút.” - anh nói, rót cốc nước cho Chử Điềm - “Uống cốc nước trước đi.”

Chử Điềm nhìn đăm đăm cốc nước bốc hơi nóng, không nhận. Từ Nghi còn tưởng rằng cô sợ cốc không sạch sẽ, cười cười nói:

“Là cốc của anh, uống đi.”

“Em không khát.” – cô nói.

“Vậy thì cầm lấy sưởi ấm tay đi, bây giờ không mở điều hòa, lạnh lắm.”

Thấy anh cố ý nhét cho cô, Chử Điềm đành phải nhận lấy. Đồng thời cô cũng chú ý đến cánh tay của Từ Nghi, đôi môi mấp máy hỏi:

“Tay anh bị sao vậy?”

Từ Nghi rũ mắt, cười đáp:

“Lúc diễn tập không cẩn thận làm bị thương, không có gì đáng ngại.”

Anh đi diễn tập rồi sao? Đây chính là nhiệm vụ theo lời anh nói à? Thảo nào nhiều ngày không liên lạc được như vậy. Chử Điềm chăm chú nhìn cánh tay của anh, đôi mắt lóe lên ánh sáng nhạt rồi vụt tắt.

Từ Nghi

lại vội vàng dọn dẹp, một tay phải mất thời gian khá lâu mới dọn dẹp

xong. Anh thẳng người dậy, thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn Chử Điềm vẫn không thốt một lời, phát hiện cô vẫn cúi đầu, chiếc cốc nắm trong

tay đã sớm không còn bốc hơi nữa. Anh đi đến nói với cô:

“Nước không còn nóng nữa, anh đổi cho em cốc khác nhé.”

Chử Điềm không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu, làm như không nghe thấy gì.

“Điềm Điềm.” - anh khom lưng, hạ thấp tiếng nói - “Anh đổi cốc nước cho em.”

Chử Điềm vẫn không để ý đến anh. Từ Nghi đành phải đưa tay lấy đi cốc nước

trong tay cô, thoáng chốc dường như nghe thấy một tiếng tí tách, mu bàn

tay thấm một chút lành lạnh. Anh khẽ giật mình, mượn ánh nắng xuyên qua

cửa sổ, anh nhìn thấy vết nước trên mu bàn tay đang sáng lấp lánh.

Cô khóc. Vô số giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ không thành tiếng.

Gần như trong nháy mắt, Từ Nghi cảm thấy lòng mình bỏng rát như bị bàn là

là qua. Có chút bất ngờ không kịp phòng ngự, cốc nước đang cầm trong tay cũng thoáng run lên theo.

Anh cúi đầu, đặt cốc nước qua một

bên, đưa tay từ từ lau nước mắt cho Chử Điềm. Nhưng nước mắt càng lúc

càng nhiều, anh lau không hết, dứt khoát ôm cô vào lòng, mặc cho nước

mắt thấm ướt áo khoác quân đội màu xanh lục anh đang mặc.

“Điềm Điềm.”

Anh gọi tên cô, lại không biết nên nói gì. Chử Điềm vẫn khóc, tất cả ấm ức

đều bị hai chữ này kích