
g tác tư tưởng nhưng tùy tiện nói vài câu văn cũng rất có đạo lý.”
Từ Nghi cười không nói.
Cố Hoài Việt dời mắt, đánh giá Từ Nghi từ trên xuống dưới trong giây lát, nói:
“Đi đây một chút, anh có chuyện muốn nói với cậu.”
Dọc theo thao trường, hai người đi từ từ về phía nhà kho nhỏ phía sau, đi được vài bước, Cố Hoài Việt mới hỏi:
“Bên đại đội đặc chủng đã gửi thư đến, nếu cậu bằng lòng, ngày mai sẽ có thể làm thủ tục điều động cho cậu.”
Từ Nghi thoáng giật mình, không ngờ Cố Hoài Việt sẽ nói thẳng như vậy, vừa bắt đầu đã nói lời này.
Cố Hoài Việt cũng nhìn được ra vẻ kinh ngạc của anh, anh ta nhướng mi nói:
“Anh biết cậu nghĩ thế nào, nếu chính ủy tìm cậu, e là muốn giữ cậu lại.
Nhưng anh không phải là đại diện trong sư đoàn đến tìm cậu nói chuyện,
nên không nói nhiều lời như vậy với cậu. Có điều chúng ta nói gì cũng
không quan trọng, quan trọng là cậu muốn đi đâu.”
Im thin thít hồi lâu, Từ Nghi nói:
“Thật ra thì em cũng không rõ.”
“Không rõ?” - Cố Hoài Việt nhìn anh - “Không rõ thì ban đầu cậu còn tham gia
cuộc thi tuyển chọn này làm gì? Anh không tin cậu là loại người làm
chuyện không có mục đích.”
Từ Nghi thoáng mím môi, khẽ cười:
“Nói ra lời này chính em cũng không tin được. Nhưng mà tham mưu trưởng, lúc
đăng ký trong đầu em trống rỗng, lời này em cũng đã nói với trưởng ban
Lý, em chỉ cần quá trình này, về phần kết quả, em chưa từng suy nghĩ
đến.”
Cố Hoài Việt cũng im lặng, hai người từ từ đi qua nhà
kho, lên một mỏm núi phía sau nhà kho. Quan sát từ nơi này có thể nhìn
thấy toàn cảnh doanh trại của sư đoàn A. Hình ảnh như vậy từng được một
tạp chí bình luận chụp từ trên không, một trong những tấm ảnh ghép của
quân khu B, dùng trong bản báo cáo lớn về lực lượng nòng cốt của bộ binh Trung Quốc. Vì vậy sư đoàn A cũng là đơn vị cực kỳ xuất sắc, có thể
được một nơi như vậy giữ lại cũng là một sự khẳng định đối với người
khác.
Ánh mắt lướt qua vùng trời doanh trại, Cố Hoài Việt phá vỡ không khí im lặng, nói:
“Vậy cậu cần phải nghĩ kỹ, nếu như cậu không bắt lấy cơ hội lần này, có thể
sẽ không có lần tiếp theo đâu. Đến lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp
nữa.”
“Em biết, cũng bởi vì mỗi lần nghĩ đến từ bỏ sẽ cảm
thấy luyến tiếc nên em mới do dự. Đặt vào trước kia, lựa chọn làm phi
công hay vào đại đội đặc chủng là một chuyện em cảm thấy khó chịu để mà
lựa chọn, vì cái đó gọi là lý tưởng hay hoài bão. Nhưng đến hôm nay đây, dù em dễ dàng bỏ qua cơ hội này như trở bàn tay, thì cũng không cảm
thấy đáng tiếc.”
“Đó là bởi vì thứ cậu quan tâm đã thay đổi, có một số người hoặc một số chuyện xếp trước cả lý tưởng và hoài bão của cậu.”
Cố Hoài Việt nói trúng tim đen, Từ Nghi cũng không che giấu:
“Có lẽ là vậy, hiện tại em nghĩ nhiều đến gia đình. Thân là quân nhân phải
bỏ gia đình lo cho nước nhà, nhưng càng nghĩ như vậy em càng cảm thấy
mình không buông bỏ được. Dù sao Điềm Điềm không giống với chị dâu.”
“Không dễ dàng, cuối cùng cũng nói lời trong lòng ra.”
Từ Nghi thoáng cười, lại nói:
“Nhưng mà vẫn có chút bất an, luôn cảm thấy rằng đã vứt bỏ nhiệt huyết và hăng hái tuổi trẻ.”
Cố Hoài Việt bật cười:
“Vừa rồi còn nói năng hùng hồn với tân binh phải sống kiên định, ở đâu cũng
giống nhau. Sao hiện tại không đi đại đội đặc chủng thì lại nói vứt bỏ
nhiệt huyết và hăng hái rồi?” - anh ta nhìn Từ Nghi - “Được rồi, cậu
không cần rối rắm những thứ này nữa. Sáng nay sư bộ vừa ra lệnh, vốn
định chờ cậu ra quyết định mới suy xét có báo cho cậu hay không. Nhưng
bây giờ thấy cán cân trong lòng cậu còn đang đong đưa lên xuống, anh sẽ
cho cậu thêm một quả cân nữa.”
Anh ta vừa nói vừa kín đáo nhét một lá thư cho anh.
“Sư bộ ra lệnh? Lệnh gì ạ?”
Từ Nghi nhíu mày.
“Tự cậu xem chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Dứt lời Cố Hoài Việt liền bỏ đi trước. Từ Nghi sờ bề dày phong thư, chỉ lấy ra một tờ giấy bên trong, là văn kiện của Đảng sư bộ mới gửi đến sáng
nay. Vội vã xem qua nội dung văn kiện, Từ Nghi đứng sững ra. Đọc lại lần nữa, anh hiểu ra liền cất bước đuổi theo Cố Hoài Việt.
“Tham mưu trưởng…”
*
“Hắt xì…” - vừa mua cơm ngồi xuống phòng ăn, Chử Điềm lại nghiêng người hắt
hơi một cái. Sau khi hắt hơi xong cô xoa xoa lỗ mũi, nhỏ giọng nói -
“Hôm nay sao cứ hắt hơi mãi thế.”
Phùng Kiêu Kiêu ngồi đối diện đưa đến một bọc khăn giấy:
“Tan việc đi mua thuốc đi, chắc hẳn cậu bị cảm rồi.”
“Không cần.” - Chử Điềm nhún vai - “Cảm không cần uống thuốc, uống nước ấm nhiều một chút là được rồi.”
Cô vừa nói vừa bưng canh lên, uống từng ngụm nhỏ. Phùng Kiêu Kiêu nhìn sắc mặt cô từ trên xuống dưới:
“Nói thật đấy Điềm Điềm. Mình cảm thấy cậu nên đi bệnh viện khám thử xem, mấy ngày qua sắc mặt cậu trông không tốt tí nào.”
“Không sao, tự mình biết mình làm sao mà.” - Chử Điềm dửng dưng nói.
“Làm sao? Lẽ nào còn cãi nhau với chồng cậu, tâm trạng không tốt à?”
Chử Điềm cảm thấy Phùng Kiêu Kiêu có chút thần kỳ:
“Cậu nhìn ra hả?”
Phùng Kiêu Kiêu liếc mắt:
“Mình còn không hiểu cậu à?”
Chử Điềm cười khúc khích:
“Là cãi nhau, nhưng đã làm hòa rồi. Nói chính xác là anh ấy đơn phương cầu