
thích. Cô véo, đá, đẩy, đánh anh không muốn anh
ôm. Nhưng bất kể thế nào, anh vẫn không buông tay, dùng một cánh tay
lành lặn ôm chặt lấy cô.
Qua hồi lâu, tiếng khóc Chử Điềm
giảm đi rồi ngừng lại, lại đẩy anh ra nhưng vẫn không thấy anh buông
tay. Chử Điềm tức giận, nhưng cô đã khóc đến mệt lả, chẳng còn sức lực
làm gì nữa. Vẫn khó chịu một hồi, cô cất tiếng khản đặc:
“Buông em ra, sắp thở không được rồi.”
Từ Nghi cúi đầu nhìn nhìn cô, thấy cô thật sự không thoải mái đành phải từ từ thả lỏng tay ra. Chử Điềm được tự do, phản ứng đầu tiên là đi lấy
túi. Nhưng điều này lại khiến Từ Nghi hoảng sợ, anh vội vàng nắm lấy tay cô, tiếng nói có chút căng thẳng:
“Đừng đi!”
Chử Điềm sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó hất tay anh, lấy một bao khăn giấy
trong túi ra. Hóa ra cô định lau mặt. Từ Nghi thở phào nhẹ nhõm, kịp
nhận ra biết mình đã khẩn trương quá mức rồi.
“Để anh lau cho em.”
Anh giữ tay cô lại, cầm lấy khăn giấy trong tay cô, mang đến một chiếc khăn lông mềm mại mới tinh, ngâm trong chậu nước nóng, sau khi vắt khô bằng
một tay, anh đi đến.
“Ở đây quá lạnh, phải dùng nước nóng đắp kỹ, tránh bị lạnh cóng.”
Anh vừa nói vừa lấy khăn lông phủ lên mặt cô. Nhưng lúc khăn phủ xuống Chử
Điềm lại “khôn ngoan” ra sức quay mặt đi không muốn để anh chạm vào. Từ
Nghi hết cách đành ngồi xuống, khẽ giơ cánh tay bị thương lên, quay mặt
cô lại.
Cuối cùng khăn lông vẫn đắp lên mặt, Chử Điềm nhìn
cánh tay quấn băng gạc kia của anh, vành mắt từ từ đỏ lên. Cô hối hận,
cô không nên đến đây, cô vừa đến đã không nhịn được khóc lóc trước mặt
anh, quá mất mặt mà. Cô không muốn như vậy, cho dù tức giận tát anh một
cái cô cũng không muốn khóc. Nhưng không có cách nào, cô không khống chế mình được.
Trong lòng Từ Nghi biết rất rõ tất cả chuyện này, anh im lặng trong chốc lát, nhìn đôi mắt cô ửng đỏ, khẽ nói:
“Điềm Điềm, chỉ cần em đừng khóc, anh sẽ mặc cho em đánh chửi, có được không?”
Chử Điềm rũ mắt, cô nuốt ngược nước mắt lại mới ngẩng đầu lên, giọng khản đi nói:
“Em chẳng phí sức đánh anh đâu, em còn ngại tay đau nữa kìa. Em đơn giản
không cần anh nữa là được rồi, không phải vừa hay trước đó anh còn hỏi
em như thế sao, coi như đây là câu trả lời của em.”
Đây là
câu nói dài nhất từ nãy đến giờ cô nói với anh, nhưng Từ Nghi nghe thấy
mà kinh hãi. Kể từ khi gửi đi những tin nhắn kia, cô chẳng nhận điện
thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh nữa. Từ Nghi cũng
biết có lẽ chỗ nào không đúng rồi. Lúc trước vẫn chỉ là phỏng đoán, bây
giờ nghe cô nói ngay trước mặt, anh liên lập tức bừng tỉnh.
Lời đã thốt ra khỏi miệng, có chán nản hối hận nữa cũng không giải quyết
được gì. Từ Nghi bịt chặt mặt Chử Điềm, giải thích với giọng hơi cứng
nhắc:
“Anh không có ý này.”
Anh hỏi cô như vậy không phải là muốn nói chia tay.
“Vậy anh có ý gì? Lẽ nào anh nói những lời đó đều là lừa em?”
Cô lấy di động ra, bấm vào Weixin đưa cho anh xem.
“Chứng cứ” ngay trước mặt, Từ Nghi không có lời nào để nói. Những điều này là
do đêm đổ tuyết kia, một mình anh ngồi trên ngọn đồi nói từng câu một,
thu âm lại, gửi cho cô. Mỗi một câu đều là anh nói, không chống chế
được.
“Không phải anh tự ti, cảm thấy không xứng với em sao?
Vậy thì chia tay là được, dù sao quyền quyết định là ở phía em. Một
người đàn ông ngay cả chuyện này còn không làm chủ được thì tại sao em
còn phải ở lại bên cạnh anh nữa chứ.”
Tuy biết rõ đây là lời
nói giận dỗi của Chử Điềm, nhưng cuối cùng Từ Nghi vẫn có vài phần khó
xử. Anh cúi đầu, tiếng nói rất khẽ:
“Anh giao quyền quyết
định cho em, nếu như em thật sự cảm thấy anh khiến em khó mà chịu đựng,
em có thể lựa chọn bỏ anh…” - ngập ngừng, anh có chút khó khăn nói tiếp - “Đêm đó đúng là nghĩ như vậy, cho nên hỏi em qua điện thoại xong, ngay
hôm sau tỉnh lại liền hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Anh không nên để em lựa chọn.”
“Lẽ nào anh không phải cố ý?” - Chử Điềm ra vẻ bình tĩnh, che giấu tiếng
nghẹn ngào trong giọng nói - “Chắc chắn anh cảm thấy em chính là con
ngốc, bất kể thế nào cũng sẽ không rời khỏi anh đúng không? Nên anh mới
dám hỏi em như thế.”
“Làm sao anh dám nghĩ vậy chứ?” - ý nghĩ muốn móc tim ra cho cô xem Từ Nghi đã nghĩ sẵn rồi - “Là bởi vì sợ nên
anh mới hối hận, hối hận chết được. Nếu như có thể, anh chỉ nói với em
một câu thôi.”
“Nói gì?”
Chử Điềm ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh sẽ nói với em, con người anh là vậy, em không cần cũng phải cần.”
Lúc nói lời này, hai tay anh nâng mặt cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô,
đôi mắt đen nhánh sáng ngời làm người ta hơi sợ hãi. Trái tim Chử Điềm
thoáng đập mãnh liệt. Cô nắm lấy áo trước ngực, chớp mắt một cái, nước
liền rơi xuống tí tách. Từ Nghi hơi bối rối đưa tay ra, không biết nên
chạm vào cô ở đâu.
“Điềm Điềm, là lỗi của anh.”
Thoáng do dự, anh vẫn ôm lấy cô, nhưng không dám ôm cô chặt như lúc nãy nữa.
“Từ Nghi, anh là tên khốn vô sỉ, anh là tên đáng ghét như vậy.” - Chử Điềm
tức giận đấm bả vai anh - “Gì mà em có chịu cần anh không? Em vì anh mà
chị Chử Ngật Sơn chế giễu, vì anh ngày ngày đều không ng