Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323480

Bình chọn: 8.00/10/348 lượt.

khắc đó anh hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng không biết đối mặt với

em thế nào. Anh không biết nên nói với em làm sao về anh, về anh cả, về

Mạnh Phàm, về tất cả bọn anh.”

“Anh biết, anh rất ít khi nhắc đến anh cả trước mặt em. Không phải bởi vì anh ấy không tốt, mà là bởi

vì anh ấy đã mất, tất cả những chuyện tốt đẹp của anh ấy đối với người

khác mà nói đều không có ý nghĩa.” - yên lặng vài giây, anh mới lại nói

khẽ - “Nhưng mà Điềm Điềm, anh không quên được.”

“Tin chắc em cũng đã nghe cô út nhắc đến, lúc anh còn rất nhỏ ba mẹ bận chuyện công

ty, anh ở nhà cô một khoảng thời gian. Sau đó cô út sinh con, anh lại

lớn hơn một chút nên trở về nhà, sống chung với anh cả trong căn nhà cũ. Khi đó anh cả đã mười ba tuổi, mới vừa vào trung học cơ sở, học chung

trường với chị Mạnh Phàm. Anh học ở trường tiểu học gần trường trung học cơ sở này, mỗi buổi trưa đều theo anh chị ăn ở căng-tin trường, buổi

chiều tan học sẽ cùng nhau về nhà. Sau đó, anh cả và chị Mạnh Phàm thi

đậu trung học phổ thông, anh cũng theo học trường trung học cơ sở kia.

Suốt sáu năm, anh cảm nhận được niềm vui, cũng thật sự hiểu được cái gọi là anh cả như cha. Đối với anh mà nói, ý nghĩa của anh cả thậm chí còn

nặng hơn cả cha.”

“Sau đó, anh cả thi đậu học viện không

quân. Nhiều người đăng ký tham gia thi tuyển như vậy nhưng thật sự được

chọn chỉ có hai mươi người, anh cả xếp trong năm thứ hạng đầu, ngay cả

anh đều kiêu ngạo thay anh ấy. Cũng từ khi anh cả vào trường quân đội,

anh mới thật sự hiểu rõ về quân đội. Anh ấy gửi rất nhiều thứ từ trường

học về cho anh, có bộ quân phục cũ anh ấy đã mặc, có các loại tạp chí

quân sự và mô hình máy bay, đến bây giờ đồ anh cất kỹ nhất lâu nhất đều

là anh cả tặng. Anh nghĩ, lúc đó khi anh ấy tặng cho anh không suy nghĩ

nhiều lắm, có lẽ chỉ là bản thân cảm thấy tốt thôi. Nhưng đối với anh mà nói, đây là một thế giới mới. Cũng từ đó trở đi, anh mơ ước đầu quân

nhập ngũ, bảo vệ tổ quốc. Tuy bây giờ nhìn lại, thời kỳ trưởng thành của bản thân thật sự nhiệt huyết quá mức, nhưng cho đến hôm nay anh chưa

từng hối hận vì lựa chọn này.”

“Lúc thi tốt nghiệp trung học

anh đăng ký trường quân đội, chuyện lúc đó có lẽ em biết hết rồi. Thật

ra năm đầu tiên vào trường quân đội anh đã sống không tốt lắm, chuyện gì cũng không thuận lợi. Nói đơn giản một chút, có lẽ gặp phải sự chênh

lệch giữa lý tưởng và thực tế. Anh gọi điện cho anh cả, nói vài lời tiu

nghỉu đã bị anh ấy phê bình một trận. Cũng vào thời gian nghỉ đông năm

đó, anh ấy bảo anh đến đơn vị. Ở đó, lần đầu tiên anh thấy được anh cả

lái máy bay. Anh không biết nên miêu tả tâm trạng của mình khi đó thế

nào, đại khái trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, anh cảm thấy máu mình

bùng cháy, sôi sùng sục. Cảm giác ấy không bao giờ lặp lại nữa, cho nên

anh nhớ đặc biệt rõ ràng. Khi đó anh sùng bái anh cả bao nhiêu thì càng

khát vọng trở thành một phi công bấy nhiêu. Mơ ước, lúc đó đầy cả đầu

đều là hai chữ này.” - anh nói, thoáng cười khẽ - “Anh thật sự một lòng

muốn trở thành phi công thứ hai trong nhà, cho đến khi anh cả xảy ra

chuyện.”

“Lúc anh cả xảy ra chuyện thì anh đã sắp tốt nghiệp

rồi, còn đối mặt với sát hạch và điều động. Giống với mọi người, ban đầu anh không thể tin được tin tức kia, vội vàng chạy đến đơn vị, thấy lãnh đạo và đồng đội của anh cả hai mắt sưng đỏ, và cả ba mẹ tiều tụy già

nua, anh liền biết anh cả đã mất thật rồi. Mấy ngày đó anh trôi qua

trong ngu ngu ngơ ngơ, cũng buồn bã muộn màng hiểu ra, ôm tro cốt anh cả trở về nhà, thấy những thứ anh cả để lại cho anh mới buông mình khóc

nức nở một trận.”

Chử Điềm nghe thấy lời này trong lòng buồn bã. Cô cũng trải qua việc mất người thân, cô hiểu cảm giác đau thấu lòng này.

“Sau khi anh cả hy sinh, cuộc sống của anh hoàn toàn rối loạn. Ba mẹ không

muốn để anh trở về trường nữa, muốn anh nhanh chóng rời khỏi quân đội.

Mà đồng thời, chị Mạnh Phàm cũng bị bệnh. Tin chị ấy bị bệnh một tháng

sau anh mới biết được, sau khi sát hạch kết thúc, anh len lén trở về

thăm chị ấy một lần. Lúc nhìn thấy chị ấy anh thật sự hoảng sợ. Chỉ còn

da bọc xương, em không thể nào tưởng tượng ra bộ dáng của chị ấy lúc đó

đâu. Đó là lần đầu tiên anh đi thăm chị ấy, lúc đi chị ấy vẫn còn đang

ngủ, lần thứ hai đến thì chị ấy tỉnh lại, thấy anh liền kêu gào nhào

đến, ôm anh không chịu buông tay, kêu tên anh cả từng tiếng.” - anh

thoáng ngừng - “Lúc đó anh luống cuống, gạt tay chị ấy ra, nói cho chị

ấy biết anh là Từ Nghi, anh không phải anh cả. Nhưng dường như chị ấy

không nghe được, bất kể anh nói thế nào cũng không buông tay. Anh không

biết làm sao đành phải để mặc chị ấy ôm như vậy, chờ y tá đến tiêm thuốc an thần, sau khi chị ấy từ từ ngủ thiếp mới có thể rời đi.”

“Sau lần đó, anh không thể đi thăm chị ấy nữa. Nhưng chưa đến hai ngày sau

liền nhận được điện thoại của dì Chương Hiểu Quân, nói từ khi anh đi

tình trạng chị Mạnh Phàm vẫn không tốt, vẫn như lúc trước ngây dại không nói lời nào, hiện tại ngày ngày đều gào thét. Bà nói tình trạng rất

nghiêm trọng, trong điện thoại


Polaroid