Polly po-cket
Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323523

Bình chọn: 9.5.00/10/352 lượt.

- “Cho vợ tôi.” Trung tâm thành phố B cũng đổ tuyết, sau khi kết thúc buổi đào tạo, Chử Điềm

rời khỏi phòng khách sạn, thấy trên mặt đất đã đóng lớp tuyết thật dày.

Không khí rét mướt nhưng cũng trong lành, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi,

cảm thấy đáy lòng khoan khoái hơn rất nhiều.

Cúi đầu nhìn

đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, đã không kịp đến bệnh viện nữa, nên cô

chuẩn bị về nhà trước. Quay đầu lại tạm biệt các đồng nghiệp, một mình

Chử Điềm đi bộ đến bến chờ xe buýt. Có đồng nghiệp tốt bụng nói đưa cô

về nhà nhưng lại bị cô nhã nhặn từ chối từng người một.

Dù sao về đến nhà cũng chỉ có một mình, không có ý nghĩa gì hết, chi bằng ngồi xe buýt chậm rãi lắc lư trở về, ngắm cảnh tuyết rơi cũng coi như tao nhã.

Lời nói của Cố Hoài Việt như viên thuốc định tâm dành cho cô. Nhưng tâm

trạng chẳng hề theo đó nhẹ nhõm là bao, cô chỉ lo lắng, sợ rằng Từ Nghi

mượn chuyện này trốn tránh cô. Nghĩ lại, nếu anh thật sự trốn tránh thì

lời nói trong điện thoại ngày đó tính là gì? Không muốn nói nhưng phải

nói. Thật ra thì cô sợ nhất chính là Từ Nghi buộc lòng phải làm vậy, sợ

cô rối rắm quá mức làm rạn nứt tình cảm giữa họ.

Hít sâu một

hơi, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, lấy ra xem, thì ra là

đồng nghiệp gọi đến hỏi cô đã về đến nhà chưa. Trò chuyện qua loa vài

câu, xe buýt đã đến, Chử Điềm luống cuống tay chân lấy thẻ xe buýt ra

quẹt thẻ lên xe. Sau một phen lộn xộn, cuối cùng cô tìm được một vị trí

ngồi xuống, đầu bên kia điện thoại, đồng nghiệp cũng đã cúp máy.

Trên màn ảnh chỉ còn lại hàng loạt nhắc nhở Weixin chưa đọc, đến từ… Một Gạch Ba Sao.

Chử Điềm nhìn màn hình điện thoại di động, cảm thấy trái tim giống như bị

ai bóp nghẹt, thoáng chốc thắt lại. Thậm chí cô cũng chưa kịp ngồi vững

thì xe buýt đã tròng trành một cái suýt nữa khiến cả người cô nảy lên.

Chử Điềm đành phải nắm lấy ghế ngồi phía trước, lại cúi đầu nhìn màn

hình điện thoại đã đen ngòm. Cô lấy tay nhẹ nhàng bấm, nhìn nhắc nhở

kia, trong lòng dấy lên một nỗi buồn không tên.

Chử Điềm khẽ cắn chặt môi, mở tin nhắn thứ nhất ra, một giây ngắn ngủi, chỉ có hai chữ.

Giọng nam khẽ khàng lăn theo tiếng gió tuyết rào rạc buổi đêm chậm rãi truyền đến, ở đầu kia anh gọi cô: Bà xã.

Bởi vì tín hiệu thật sự không được tốt, hơn nữa bên kia tiếng gió tuyết quá lớn nên tiếng nói của anh nghe không rõ ràng lắm, chứ đừng nói đến có

bao nhiêu tình cảm ngọt ngào. Tuy nhiên chờ đã quá lâu, hoặc là cô căn

bản chẳng có tiền đồ, nghe hai chữ này mà hốc mắt đã nóng lên.

Chử Điềm ngẩng đầu, hít sâu, kiềm nén toàn bộ xúc động, mở tin thứ hai.

“Vốn định gọi điện thoại cho em, nhưng thời gian đã quá trễ, sợ em ngủ rồi.

Có lẽ cách này tốt hơn, anh có thể nói chuyện đàng hoàng với em. Anh

thấy cuộc gọi nhỡ của em trong điện thoại, anh xin lỗi Điềm Điềm, đã để

em chờ lâu như vậy.”

“Mấy ngày qua vẫn diễn tập ở sa mạc

suốt, anh ở đội Lam Quân, kề vai chiến đấu với một nhóm đồng đội không

biết tên họ, chỉ có số hiệu, lần đầu tiên trong đời giơ súng về phía đơn vị bạn. Hôm nay cuối cùng kết thúc đợt diễn tập, khoảnh khắc nhìn đạn

báo hiệu bay lên không trung, anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng

đến tối lại không ngủ được, hết lần này đến lần khác trong đầu đều nghĩ

đến em. Anh nhớ rằng vào tầm này năm ngoái, anh cầu hôn em, chúng ta ở

bên nhau. Nghĩ đến một năm trước nữa, chúng ta đúng lúc gặp gỡ, anh

không kiềm chế được mà nghĩ: Điềm Điềm, có đôi khi anh cảm thấy bản thân như bị ma nhập mất rồi.”

Anh lầm bầm, Chử Điềm nghe đến mức bàn tay nắm điện thoại khẽ run lên.

“Anh nhớ em, nhưng không biết nên nói với em điều gì. Em cũng biết con người anh đần độn, trầm lặng ít nói, không biết nói lời dễ nghe gì, cũng

không kịp chuẩn bị bản nháp. Cho nên bây giờ anh nghĩ gì nói đó, em nghe đừng cười anh, cũng đừng trách anh.”

“Trải qua hai năm, thật ra anh đối xử với em không hề tốt. Trước khi kết hôn, em theo đuổi anh, anh trốn tránh em, tất cả mọi người đều nói anh không biết điều, cô gái xinh đẹp như vậy mà không cần. Sau khi kết hôn, anh thường xuyên vắng

nhà, để em lại một mình, không thể nào chăm sóc em, còn thường khiến em

chịu ấm ức. Đôi khi chính anh cũng nghĩ, anh thật sự là một tên khốn vô

sỉ.”

Nghe đến đây, cảm giác chua xót lại ùa đến. Có chút ấm

ức nếu như chỉ có mình cô biết có lẽ vẫn có thể nén nhịn. Nhưng nếu thốt ra từ miệng người khác, nhất là người cô quan tâm, như vậy nỗi buồn này sẽ được phóng đại lên rất nhiều. Đối với cô mà nói, người này là Từ

Nghi.

Trong điện thoại vẫn còn truyền đến tiếng nói của anh.

“Có thể mấy điều dông dài anh nói không phải thứ em muốn nghe, thật ra rất

lâu về trước, anh cũng không muốn nhắc đến chuyện trước kia. Nhưng gần

đây không biết tại sao trong đầu anh như chiếu một bộ phim, những chuyện xảy ra thuở trước cứ hiện về trong anh từng hồi, trong mỗi khi có

khoảng thời gian trống lúc diễn tập, ở tất cả giờ phút anh có thể yên

tĩnh. Anh từng nói với mình quên đi, quên hết cả đi. Cho đến hôm bị em

hỏi trong điện thoại đó, anh mới bừng tỉnh hóa ra anh vẫn luôn nhớ rõ.

Khoảnh