
a cô gái, những ngón tay
thanh tú trắng xanh dính vệt máu tươi hồng hồng cho người ta cảm giác ma mị: “Chị Khổng, em có người bạn bị thương, có thể phiền chị qua đó xem
giúp một chút không?”
Cô gái hàng xóm yêu cầu thẳng thừng như vậy khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy tất lại là một việc xui xẻo kinh khủng nào đó tìm đến mình.
Phía sau cô gái hàng xóm còn có một người nữa. Khổng Lập Thanh thấy
đó là một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, dáng người rất cao, mặt
mũi khôi ngô. Anh ta cứ đứng yên ở đó, cho dù nhìn rõ ràng nhưng vẫn có
cảm giác cả con người này như chìm trong bóng tối. Khuôn mặt anh ta
không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn cô mang lại một cảm giác áp bức mãnh
liệt. Trực giác nhạy bén cho Khổng Lập Thanh biết đây là một người rất
đặc biệt. Cuộc sống bình thường của cô không dễ gì gặp phải loại người
này. Cô linh cảm thấy, người đàn ông này, cho dù khuôn mặt không biểu
hiện gì nhưng trên người anh ta lại ẩn giấu một loại khí phách áp đảo,
ánh mắt nhìn cô càng lúc càng có cảm giác cưỡng ép.
“Bị đâm, không thể đi bệnh viện?” Khổng Lập Thanh sau một hồi trầm
mặc cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Con người cô xưa nay đều như vậy, cho
dù là gặp chuyện gì, phản ứng dường như luôn chậm hơn nửa nhịp. Nhưng
ngược lại Khổng Lập Thanh cũng là người có đầu óc phân tích, khi đã nói, không bao giờ thừa lời, lời nói luôn đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Tính cách này của cô nếu được ngồi vào vị trí lãnh đạo, chắc chắn sẽ trở thành nhà lãnh đạo giỏi, có tài nhận định. Nhưng số phận có phán quyết
riêng của nó, từ khi sinh ra, số việc Khổng Lập Thanh được tự quyết định quả thật không nhiều, có điều cô cũng chẳng thuộc loại người tham vọng, cho nên thường khiến người khác cảm thấy cô là người kín tiếng khó gần.
Một người tính cách mâu thuẫn đến kỳ lạ, đây là cảm nhận khi lần đầu
tiên Lục Húc gặp Khổng Lập Thanh, cho dù trước khi chạm mặt, anh ta đã
biết cô là bà mẹ đơn thân nhà hàng xóm của Dương Khả.
Trong cuộc sống hàng ngày Lục Húc đã gặp vô số hạng người, và trong
ấn tượng của anh ta, người có thân phận giống như Khổng Lập Thanh này,
hoặc sẽ là kiểu phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, hoặc sẽ là kiểu phụ nữ yếu
đuối thu mình lại, nhưng dù là kiểu nào thì cũng đều có chút vấn đề.
Trước khi đứng đây, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải dùng chút thủ
đoạn ép buộc, không ngờ một câu cô đã nói hết ra hoàn cảnh của bọn họ,
rõ ràng không dễ bị người khác lung lạc, thuộc tuýp có tài quan sát,
cũng rất thông minh. Lúc này cô có vẻ đang suy nghĩ rất căng thẳng, biểu cảm khuôn mặt lại không che giấu, rõ là người rất đơn giản, không phải
kiểu lòng dạ khó lường. Bình thường người không có tâm địa như vậy, tâm
hồn thanh thản, tính tình hoạt bát, nhưng người này nhìn thế nào cũng
thấy u sầu, tính cách quá mâu thuẫn, đó là ấn tượng đầu tiên của Lục Húc về Khổng Lập Thanh.
“Chị Khổng, mau giúp bọn em một chút.” Bọn họ không để cho Khổng Lập
Thanh có thời gian suy nghĩ, Dương Khả đã lên tiếng giục lần nữa.
Khổng Lập Thanh nhìn lên cô gái trước mặt, cô biết cô ấy tên là Dương Khả, trước đây đã có vài lần nói chuyện ngoài thang máy. Trong ấn tượng của Khổng Lập Thanh, Dương Khả luôn là một cô gái xinh đẹp hoạt bát,
lần nào xuất hiện cũng trang điểm cẩn thận, khuôn mặt luôn nở nụ cười.
Cô biết cô gái này là kiểu phụ nữ khôn ngoan, cuộc sống hẳn phải có ít
nhiều thăng trầm. Nhưng lúc này cô gái ấy khuôn mặt đầy vẻ âu lo, cho dù là đang nhìn mình nhưng Khổng Lập Thanh cảm nhận mọi sự chú ý của cô ấy đều dồn vào người đàn ông đứng phía sau. Ánh mắt Dương Khả như đang cầu khẩn cô lại dường như đang gửi gắm một thông điệp nào đó mà cô không
thể nào lý giải.
Khổng Lập Thanh cau mày nhìn người phụ nữ trước mắt lần nữa, cuối
cùng cũng nói: “Hai người đợi một lát, tôi đi lấy hộp cứu thương.”
Khổng Lập Thanh quay người đi vào nhà, cô không đóng cửa nhưng cũng
không mời khách vào nhà, bỏ mặc hai người kia đứng đợi. Khổng Lập Thanh
vào thư phòng lấy hộp cứu thương cỡ lớn, lúc trở ra phòng khách cô ngồi
xổm xuống trước mặt Khổng Vạn Tường, nhìn thẳng vào đôi mắt thằng bé:
“Vạn Tường, bạn cô hàng xóm bị bệnh, mẹ qua đó khám giúp, lát nữa mẹ
đóng cửa ngoài, con ở trong nhà xem ti vi đợi mẹ về tắm cho rồi đi ngủ,
có được không?”
“Vâng.” Khổng Vạn Tường ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Khổng Lập Thanh đứng dậy, xoa xoa đầu Khổng Vạn Tường, cuối cùng
không kìm được dặn dò: “Lát nữa, bất kể bên ngoài có động tĩnh gì, con
cũng không được mở cửa, nhớ chưa?”
Cậu bé ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô.
“Nghe lời, mẹ đi một lát về ngay.”
“Vâng.” Cậu bé lại ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi ra ngoài, Khổng Lập Thanh quay người đóng cửa cẩn thận, lúc
cô quay người lần nữa đã thấy người đàn ông trước mặt đi sang phía cửa
nhà Dương Khả mở sẵn đợi bọn cô. Cũng đúng thời khắc quay người đó, cô
nghe thấy tiếng nói của Dương Khả thoảng qua như có như không, là nói
với cô: “Xin lỗi.”
Khổng Lập Thanh hơi cứng người nhưng không nhìn sang Dương Khả, đi vượt lên cô ấy, bước thẳng vào căn phòng đối diện.
Phòng khách bên trong rõ ràng rộng hơn