
©STE.NT
Suốt quá trình khâu, trước sau khoảng mười phút, anh ta quả nhiên
không động đậy dù chỉ một lần, ngay cả đầu mày cũng không chau. Khổng
Lập Thanh không phải đang ngưỡng mộ khả năng chịu đau của người đàn ông
này, cô chỉ nghĩ, anh ta hẳn phải rèn luyện rất lâu mới có thể chịu đựng được đến như thế. Một người bình thường lúc trải qua đau đớn có thể
dùng ý chí khống chế bản thân, nhưng đau đớn đạt đến cảnh giới nhất định thì những đầu dây thần kinh trên cơ thể nhất định sẽ không thể khống
chế được, vậy mà người này một chút rung động cũng không có, cho thấy
khả năng chịu đựng của anh ta vô cùng tốt, giới hạn thần kinh cũng cao
hơn người thường nhiều. Nhưng làn da anh ta cô sờ vào lại thấy nhẵn nhụi trơn láng, không giống da của người có cuộc sống nhiều bôn ba. Nhưng
Khổng Lập Thanh cũng chỉ nghĩ đến đây thôi, cô rất ít khi tò mò chuyện
người khác, cũng không thích suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng Khổng Lập Thanh dùng bông tẩm cồn khử trùng lau quanh vết
khâu, dùng băng gạc băng lại, xong xuôi cô tháo găng tay đứng lên, lại
dùng giọng bình thản nói: “Điều kiện tiệt trùng có hạn, vết thương rất
dễ nhiễm trùng, nếu ngày mai tiện, nhớ ghé qua bệnh viện kiểm tra một
chút.” Rồi cô ngừng lại, nhìn tay mình mới nói tiếp: “Nếu có thuốc chống viêm, uống được là tốt nhất.”
Trong phòng vẫn yên tĩnh, cứ như thể không có ai tiếp nhận câu nói
của cô, Khổng Lập Thanh cũng chẳng quan tâm có ai nghe cô nói hay không, nhanh chóng thu dọn ít đồ trên bàn cho vào hộp cứu thương xong vội vã
định đi ra cửa.
“Cô ở nhà đối diện?” Bước chân hướng ra phía cửa của Khổng Lập Thanh
dừng ngay tức khắc. Cô đã quá biết, vận khí của mình không tốt đến mức
này, nhắm mắt lại một cái coi như chấp nhận trò đùa của số phận, Khổng
Lập Thanh quay người lại.
Người đàn ông đã ngồi lên, lưng dựa vào thành ghế sofa, ánh mắt chiếu thẳng vào Khổng Lập Thanh, nó quá sắc bén, Khổng Lập Thanh và anh ta
đấu mắt không được lâu. Cô có thói quen di chuyển ánh mắt mỗi khi chạm
phải cái nhìn của người khác, ở bên cạnh sẽ cảm tưởng cô và anh ta đang
chằm chằm nhìn nhau, kỳ thực cô đang nhìn vào đôi môi anh ta.
Người đàn ông im lặng nhìn Khổng Lập Thanh không nói gì, một lúc lâu
sau mới ra hiệu cho Lục Húc bằng ánh mắt, Lục Húc lập tức hiểu ý, quay
sang nói với Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng, thật sự xin lỗi, đêm nay có lẽ
chúng tôi phải ở nhờ nhà cô một đêm.”
Thế này tính là nửa cưỡng ép, nếu như Khổng Lập Thanh phản đối nó sẽ
chính thức biến thành cưỡng ép thực sự. Khổng Lập Thanh hiểu rất rõ, cô
cũng đã nhìn thấu, hai người đàn ông này tuyệt đối không phải kiểu người tuân thủ pháp luật sống trong thế giới hòa bình. Sát khí trên người họ
quá đậm, lúc này Khổng Lập Thanh nghĩ ngay đến cậu nhóc trong căn phòng
đối diện, cô đứng im đó do dự.
Người đàn ông không cho cô thời gian suy nghĩ, anh ta bám vào tay Lục Húc để đứng dậy, đi đến bên cạnh Khổng Lập Thanh, rồi mới quay lại nói
với Dương Khả từ khi bước vào vẫn đứng nguyên sau cánh cửa phòng: “Diêu
Khả, một lát nữa có thể sẽ có người tìm đến chỗ này, em chỉ cần bảo bọn
họ anh đã đi rồi là được, không cần nói nhiều, bọn họ cũng sẽ không dám
làm khó em. Lát nữa nhớ thu dọn chỗ này cẩn thận, không được để bọn họ
phát hiện có bác sĩ ở đây.” Anh ta dùng giọng lạnh lùng ra lệnh.
Dương Diêu Khả đứng đó, có thể nhận thấy tinh thần cô ấy đang rất
căng thẳng, nghe xong Chu Diệp Chương dặn dò, cô gái hơi xấu hổ, đôi tay vặn vào nhau nói: “Vâng, anh Chu.”
Chu Diệp Chương dặn dò Dương Diêu Khả xong mới quay sang nhìn Khổng
Lập Thanh: “Cô Khổng, xin lỗi, tôi có thể đảm bảo tình huống này không
có gì đặc biệt, tôi sẽ không khiến cô gặp rắc rối.”
Đối phương không lên mặt uy hiếp, nhưng Khổng Lập Thanh chỉ có thể bị động chấp nhận, cô lúc này có cảm giác đang gặp vận đen. Hai người đàn
ông kia xem ra không giống mấy kẻ tội phạm mất hết nhân tính, họ cũng ăn mặc đẹp đẽ, như vậy tối thiểu cũng còn bọc trong lớp vỏ văn minh, ít
nhất không làm Khổng Vạn Tường sợ. Nghĩ như vậy nên Khổng Lập Thanh mở
cửa nhà, đi vào, lúc quay người Khổng Lập Thanh bắt gặp ánh mắt Dương
Diêu Khả, trong đó hiện rõ vẻ áy náy, nhưng cuối cùng cô ấy không nói
gì, mở cửa đi vào nhà.
Hai người đàn ông to lớn cùng bước vào, phút chốc không gian phòng
khách nhà Khổng Lập Thanh vốn đã hẹp càng thêm hẹp. Khổng Lập Thanh nhìn Khổng Vạn Tường vẫn ngồi yên trên sofa xem tivi, thấy cô dẫn hai người
đàn ông lạ vào nhà cũng chỉ im lặng nhìn cô như dò hỏi.
Khổng Lập Thanh đi đến ngồi xổm bên cạnh Khổng Vạn Tường, nhẹ nhàng
giải thích: “Bạn của cô hàng xóm bị bệnh rất nặng, mẹ là bác sĩ, phải
theo dõi tình trạng chú ấy, con hiểu không?”
“Hiểu ạ.” Cậu bé Khổng Vạn Tường ngẩng lên nhìn hai người đàn ông lạ
mặt đứng ngoài cửa, quay lại Khổng Lập Thanh hỏi thêm: “Giường của mẹ
con mình phải nhường cho các chú ấy ngủ ạ?”
Khổng Lập Thanh khẽ gật đầu: “Đêm nay mẹ con mình ngủ ở thư phòng
nhé!” Cô nhớ lại dáng vẻ cao lớn của hai người, lại nhìn ghế sofa nhỏ
hẹp nhà mình, bèn đi đến bên họ: “Vào phòng ngủ nghỉ một lát, vết