
khẽ nhếch lên.
Trong ấn tượng của Khổng Lập Thanh, người đàn ông này mãi mãi mang
hình dáng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ như lần đầu tiên cô thấy. Sức vóc
vững vàng, mặt lấm tấm mồ hôi, mỗi bước anh đi, dường như toàn thân đều
tỏa sáng. Bây giờ, người này ngày càng trầm tĩnh, ngày càng trưởng
thành, nhưng rõ ràng anh rèn luyện còn chưa đủ, nhận ra chút hoảng hốt
trong hành động của anh hôm nay khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy anh vẫn
chưa trở thành người đàn ông thực thụ, vẫn là cậu thiếu niên năm đó, dù
thời gian cũng để lại chút dấu vết trên cơ thể năm xưa.
Nhìn theo bóng hình vội vã như chạy trốn kia, lòng cô có gì đó như
nhẹ nhõm, cô bước đến trước mặt anh cúi đầu nói nhỏ: “Sư huynh, cám ơn
anh, nhưng em không thể nhận số tiền này.”
Người đàn ông cau mày nhìn cô, Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, tay cầm thẻ ngân hàng cố chấp đưa ra trước mặt anh. Kỳ thực cô muốn nói với anh nhiều hơn những gì đã nói, câu cô muốn nói đầy đủ phải là: “Sư
huynh, đều là quá khứ rồi, em đã hết hận anh từ rất lâu. Cuộc sống bao
năm qua của em, chẳng có một ai đưa tay ra giúp đỡ, anh là người đầu
tiên, lòng em mãi mãi khắc ghi. Nhưng trên đời này, tiền đại diện cho
rất nhiều thứ, em sợ mai đây món nợ này em không trả nổi, cho nên nhất
định không thể cầm tiền của anh.”
Vì bản tính lạnh lùng, Khổng Lập Thanh không thể nói nổi một câu tình cảm như thế, câu “cảm ơn anh” nói ra đã là cố gắng hết sức rồi.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô gái đứng trước mặt đang lạnh lùng cự tuyệt, lúng túng nói: “Lập Thanh, em, em…”
Chiếc thẻ trong tay cô vẫn kiên định ở trước mặt anh.
Hai người không ai chịu ai, thang máy đã lên đến nơi, cửa mở ra, ánh
đèn bên trong hắt ra ngoài. Khổng Lập Thanh đối diện với thang máy đang
mở, ánh mắt vẫn tĩnh lặng, miệng mím lại đầy bướng bỉnh. Người đàn ông
đầu hàng, cô vẫn luôn như vậy, lặng lẽ nhưng kiên định, trước bất cứ
chuyện gì đều không ồn ào nhưng lại rất cứng đầu. Cô không hề thay đổi,
rất đáng ngưỡng mộ nhưng cũng khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông chậm rãi đưa tay nhận lại tấm thẻ, Khổng Lập Thanh
nhanh chóng thở phào một hơi, quay người bỏ đi mà không nói tạm biệt,
vào nhà là đóng cửa, tắt đèn. Người đàn ông đứng nhìn cánh cửa nhà đóng
lại phía xa, trong lòng ngọn lửa giận bùng lên, anh cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không biết tìm ai để trút giận.
Sau khi Khổng Lập Thanh vào nhà liền đi đến ngồi xuống cạnh Khổng Vạn Tường cùng xem phim hoạt hình. Khổng Vạn Tường đợi cô ngồi xuống liền
nằm dựa vào lòng cô, Khổng Lập Thanh đưa tay vuốt nhẹ lông mày của nó,
khẽ phàn nàn: “Trời nóng như này rồi, con không sợ nóng à?”
Ti vi đang chiếu một bộ phim hoạt hình, âm thanh rất ồn ào, nhưng
Khổng Lập Thanh ôm Khổng Vạn Tường xem được một lát đầu óc đã nghĩ ngợi
lung tung, chuyến viếng thăm bất ngờ của người đàn ông kia tác động
không nhỏ tới cô.
Người đàn ông đó là Hạ Chí Thần, đàn anh khóa trên thời đại học của
Khổng Lập Thanh. Bây giờ nghĩ lại chuyện ngày đó, Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác nghẹn ngào khó nói thành lời. Hồi ấy, cô còn chưa va chạm
nhiều, nghe lời xúi bẩy, ngốc nghếch chạy đi thể hiện tình yêu với người đó, để rồi bị chính đám người đó khinh rẻ. Lần tổn thương đó cho dù là
nội tình bên trong cũng khó nói rõ có phải cô bị bạn bè xấu cố tình lừa
gạt hay không, nhưng thời khắc đó Khổng Lập Thanh đã phải nếm trải nỗi
đau như bị lột da, đến bây giờ nghĩ lại cũng không thể nhớ được cảm giác đau đớn đó thế nào nữa. Có điều đám người làm tổn thương cô ngày ấy,
theo thời gian hình bóng họ trong lòng cô cũng mờ dần đi. Chỉ là Khổng
Lập Thanh không nghĩ tới, trong khi cô gần như đã quên được sự việc đau
lòng ấy thì vị sư huynh kiêu ngạo hung hăng năm đó cho đến giờ vẫn ôm
trong lòng nỗi áy náy với cô. Như vậy mà nói, anh kỳ thực cũng không
phải người xấu, ai trong lúc trẻ dại mà chẳng làm chuyện không nên? Cô
cũng muốn nói rõ nhưng không có cơ hội.
Khổng Lập Thanh chìm đắm trong mớ suy tư, nghĩ đi nghĩ lại còn khẽ
cười. Khổng Vạn Tường ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých huých Khổng Lập
Thanh: “Mẹ, mẹ, lại có người gõ cửa.”
“Ừm.” Khổng Lập Thanh giật mình tỉnh lại, nhìn qua Khổng Vạn Tường,
phía cửa quả nhiên lại bắt đầu truyền tới tiếng gõ nhè nhẹ. Hôm nay
khách viếng thăm nhà cô thật quá nhiều. Khổng Lập Thanh miễn cưỡng đứng
dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái phục trang rất đẹp, mặc bộ jumpsuit[1'> màu
hồng phấn rất model, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, nhưng nhìn kỹ lại thấy vẻ đẹp ấy có chút nhếch nhác. Mái tóc dài vốn được búi cao cẩn thận lúc này đã có mấy lọn bung ra, lòa xòa trước trán, bộ quần áo đắt tiền bị
dính mấy vệt máu tươi, nhưng xem ra có lẽ không phải máu cô ấy, bởi tuy
thần sắc người này có phần hoảng loạn nhưng vẫn có thể đứng vững một
mình.
[1'> Jumpsuit: Trang phục áo liền quần.
Cô gái ấy là hàng xóm của Khổng Lập Thanh, cho dù không quá thân nhưng cũng từng gặp nhau nói chuyện mấy lần trong thang máy.
Cô gái hơi quẫn bách, đôi tay gập trước bụng, ánh mắt Khổng Lập Thanh dừng trên bộ móng tay được sơn sửa rất đẹp củ