
phòng khách nhà cô khá nhiều,
nhìn quét một lượt đã thấy nội thất cũng rất sang trọng, Khổng Lập Thanh không có thời gian quan sát tỉ mỉ căn phòng bởi lẽ cửa vừa hé cô đã bị
hút về phía người dựa nghiêng trên ghế sofa.
Có một loại người, anh ta bẩm sinh đã có khí thế áp đảo, bất kể trong hoàn cảnh nào, bộ dạng nào, chỉ cần trong tầm nhìn của bạn, anh ta sẽ
khiến bạn chú ý đến đầu tiên.
Khổng Lập Thanh mở cửa bước vào phòng, lập tức ánh mắt cô chạm phải
ánh mắt người đàn ông đó, một loại cảm giác tê lạnh chạy dọc sống lưng
thình lình xuất hiện. Đây là lần thứ nhất Khổng Lập Thanh gặp Chu Diệp
Chương. Khổng Lập Thanh quả thật không ưa con người này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ánh mắt anh ta quá giống người đó, đối với loại người này cô
luôn có trực cảm nội tâm anh ta tuyệt đối sẽ không giống như vẻ bề ngoài lịch lãm này.
Chu Diệp Chương không nói gì khiến Khổng Lập Thanh đứng ngây ở cửa,
cũng may phía sau giọng nói của Lục Húc đã vang lên: “Cô Khổng, phiền
cô, bệnh nhân là người này.”
Khổng Lập Thanh không quay lại nhìn, cũng không nói gì, chẳng làm gì nhiều, chỉ đi thẳng đến bên sofa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo vest đen cởi ra vắt bên
cạnh. Khổng Lập Thanh nhìn lướt một lượt, anh ta bị thương ở bụng, không chảy nhiều máu, có lẽ vết thương không sâu, căn bản chưa vào tới nội
tạng. Khổng Lập Thanh cúi xuống, bàn tay cô dừng trên bàn tay anh ta
đang bịt lấy miệng vết thương.
Tay anh ta rất to, đốt tay cũng dài, trắng xanh, ngón tay dính mấy
vệt máu tươi, nhìn có chút khó chịu, cảm thấy nó phá hỏng vẻ đẹp của bàn tay này, Khổng Lập Thanh bỗng suy nghĩ viển vông như vậy.
Khổng Lập Thanh không ngẩng lên nhìn khuôn mặt người đàn ông, cô ngập ngừng chừng hai giây sau đó gỡ những ngón tay trước mắt. Cô đưa tay lấy khăn bông đặt trên miệng vết thương, sau đó tiện tay quăng lên bàn trà
bên cạnh.
Chiếc áo lót bên dưới khăn bông chỗ bụng bị cắt làm hai mảnh cho thấy con dao gây án phải rất sắc nhọn. Áo sơ mi không bị rách, nhẹ nhàng lật áo sơ mi lên, vết thương rất dài, dường như kéo ngang hết phần bụng,
nhìn có vẻ đáng sợ nhưng đã cầm máu.
Khổng Lập Thanh quay lại tìm trong hộp cứu thương đôi găng tay phẫu
thuật, đeo một cái vào tay phải, bàn tay cô rà quanh vết thương một lượt rồi ngẩng lên bảo người đàn ông bị thương: “Kiếm chỗ nào nằm xuống chút nhé.”
Người đàn ông nét mặt lãnh đạm, ngũ quan cương nghị, da tái xanh,
khuôn mặt nhìn Khổng Lập Thanh không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng.
Khổng Lập Thanh rất mẫn cảm với loại ánh mắt này, cô không nhìn lại
anh ta, quay đi chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, phía sau cô vang lên tiếng
sột soạt, là Lục Húc đi đến bên cạnh.
Khổng Lập Thanh ngồi xổm trước bàn trà bận rộn tìm kiếm trong hộp cứu thương mấy dụng cụ phẫu thuật đơn giản. Hộp cứu thương này của cô là
được một nhà sản xuất tài trợ, bên trong xếp đầy dụng cụ đủ cho một cuộc tiểu phẫu, cầm lên một cái khay nhỏ làm bằng thép không gỉ, đặt vào đó
nửa tá bông gạc, một lọ đầy cồn sát trùng phòng khi dùng đến, hai loại
kim khâu khác kích cỡ khác nhau dùng riêng cho phẫu thuật nội tạng.
Nhưng cuối cùng cô lại không tìm được thuốc gây tê. Hộp cứu thương này
là bệnh viện phát cho Khổng Lập Thanh, từ lúc nhận nó cô chưa từng mở ra xem xét cẩn thận một lần. Khổng Lập Thanh quay người sang bên nói với
người nằm trên sofa: “Không có thuốc gây tê, anh chịu đau được không?”
Người đàn ông dường như vô cùng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó khẽ
gật đầu một cái. Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, tiếp tục bận rộn
chuẩn bị. Một lúc lâu, phía sau Khổng Lập Thanh vang lên tiếng nói của
Lục Húc: “Phiền cô, giúp tôi chuyển cái bàn trà đi với.”
Khổng Lập Thanh và Lục Húc cùng nhau khiêng chiếc bàn trà chuyển đến
bên cạnh chiếc ghế quý phi, xong xuôi Khổng Lập Thanh lại quay về ngồi
xổm cạnh người đàn ông đó dùng bông tẩm cồn y tế cẩn thận lau sạch ngón
tay và cánh tay anh ta, rồi cứng nhắc nói: “Vết thương của anh may là
chưa chạm đến các cơ chéo bụng ngoài[1'>, tôi phải khâu vết thương cho
anh, không có thuốc gây mê sẽ rất đau, anh có chịu được không, từ đầu
đến cuối đều không được giẫy đạp?” Nói xong, cuối cùng Khổng Lập Thanh
cũng đã ngẩng lên nhìn vào bệnh nhân.
[1'> Thành bụng bên gồm ba cơ xếp thành ba lớp từ nông đến sâu: Cơ chéo bụng ngoài, cơ chéo bụng trong và cơ ngang bụng.
Người đàn ông bình thản giống như từ đầu đến giờ vẫn luôn nằm đó nhìn Khổng Lập Thanh. Khổng Lập Thanh không phải không cảm nhận được ánh mắt của anh ta, kiểu người này, ánh mắt rất đặc biệt, cho nên rất khó khiến người khác không chú ý. Nhưng những năm tháng trước đây Khổng Lập Thanh đã luôn phải đối mặt với những ánh mắt đáng sợ hơn ánh mắt lạnh lùng
này nhiều, cho nên với kiểu uy hiếp bằng ánh mắt của người khác như thế
này, Khổng Lập Thanh cô đã miễn dịch từ lâu, tất nhiên cũng bình thản
ngẩng lên nhìn lại anh ta chẳng chút e sợ.
Người đàn ông không nói gì, khẽ hạ cằm xuống một chút, Khổng Lập
Thanh cũng không nhìn anh ta nữa, dùng kéo y tế cắt bỏ áo của anh ta,
khử trùng và khâu vết thương.