Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322955

Bình chọn: 10.00/10/295 lượt.

g dậy đi về

phía cửa sổ sát nền, kéo rèm mở cửa, hít thở chút không khí, tiện thể

quay lại hỏi Khổng Vạn Tường: “Vạn Tường, con tắm chưa?”

Khổng Vạn Tường dựa vào thành sofa ngồi thẳng lên trả lời: “Lát nữa con tắm, tắm xong là đi ngủ luôn.”

Khổng Lập Thanh chán nản vô cùng, đứa trẻ này cũng có chủ kiến quá

rồi, như thế mà giống như mới lên năm sao. Khổng Lập Thanh đi đến, đưa

tay sờ lên phía sau cổ Khổng Vạn Tường, cảm thấy khô sạch bèn không nói

gì thêm mà quay người đi vào phòng ngủ tháo ga giường mang đi giặt.

Trong phòng tắm, tiếng động cơ quay ù ù, Khổng Lập Thanh hai tay

chống lên mặt máy giặt, ngẩn ngơ nhìn đèn hiệu nhấp nháy. Người cô vẫn

thấy dính dấp khó chịu nhưng vẫn muốn đợi Khổng Vạn Tường tắm rửa xong

đi ngủ rồi mình mới tắm.

Cô mở vòi nước trên bồn, vốc nước lạnh lên rửa mặt, như vậy cũng

khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút. Đèn trong phòng tắm là đèn vàng, bồn rửa bằng sứ trắng tinh, nước xối ào ạt, Khổng Lập Thanh cho sữa rửa mặt ra tay rồi xoa đều lên mặt, chà xát rất mạnh, như thể động tác của đàn

ông.

Vốc nước lạnh lên mặt lần nữa rửa sạch những bọt xà phòng, sau đó

Khổng Lập Thanh rửa tay theo đúng các bước trong quy trình rửa tay của

bác sĩ, hai cánh tay gầy đưa ra trước mặt, trên làn da trắng vẫn còn vài vết sẹo rải rác. Thời gian đã khiến chúng mờ đi, chỉ còn như dấu tích

sau trận thủy đậu thuở nhỏ.

Khổng Lập Thanh ngây người nhìn đám sẹo, ánh mắt đờ đẫn, cô biết tâm

trạng mình lúc này rất tệ. Mỗi khi gặp áp lực trong cuộc sống là những

cơn ác mộng trong ký ức lại quay trở về tìm cô tra tấn. Khổng Lập Thanh

không muốn nhớ lại đoạn hồi ức đen tối đó, nhưng cô không thể tự khống

chế được bản thân. Trong đầu cô những hình ảnh đáng sợ năm ấy vẫn cứ

hiện về rõ mồn một: Khuôn mặt đẹp của người đàn ông tràn đầy khoái cảm

bệnh hoạn, điếu thuốc lá cháy đỏ dí xuống làn da trắng muốt của cô, mùi

thịt cháy khét lẹt vấn vít quanh chóp mũi…

Khổng Lập Thanh uốn cong cánh tay trước bồn rửa, duy trì tư thế kỳ lạ ấy đến hơn mười giây rồi ngẩng mạnh lên như muốn đẩy cơn ác mộng ra

khỏi đầu. Máy giặt vẫn quay ù ù, vòi nước vẫn chảy ồ ạt, xung quanh rất

ồn ào.

Đứng thẳng lên, trong gương là một cô gái với đôi mắt u buồn, ngũ

quan bình thường, không thể coi là đẹp, chỉ có thể nói là một cô gái

không xấu. Nhưng miệng cô ta lại hơi trễ xuống, tóc mái dài xòa trên

trán che mất một bên mắt khiến người khác cảm thấy khuôn mặt này ẩn chứa nét âu sầu. Khổng Lập Thanh tự biết mình không phải tuýp khiến người ta yêu thích. Cô khẽ thở dài, đi đến thư phòng lấy một điếu thuốc châm lửa rồi yên lặng ngồi trên nền nhà tắm hút hết.

Khổng Lập Thanh biết mình chẳng phải là người mạnh mẽ giỏi chịu áp

lực, cô đã trải qua nửa đời lao đao, sợ nhất là không thể tự mình đứng

vững. Trước đây một thân một mình không sao, khó khăn, khổ sở thế nào cô cố chịu rồi cũng qua. Bây giờ cô đã có thêm một đứa trẻ năm tuổi gọi là mẹ, trẻ con phải chịu ấm ức thì không nên. Thời gian này cô đang thất

nghiệp, cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng cô không thể để Khổng Vạn Tường

biết mình đang lo lắng. Cô không có tiền, cũng chưa tìm ra giải pháp,

chỉ biết hút thuốc để giảm áp lực.

Không gian nhỏ hẹp của phòng tắm phút chốc đã đầy khói thuốc. Khổng

Lập Thanh sợ lát nữa Khổng Vạn Tường vào tắm sẽ bị sặc khói bèn đứng dậy bật quạt thông gió. Khi ngồi lại xuống nền nhà tắm, không gian nhỏ đầy

âm thanh ồn ào lại khiến cô tĩnh tâm trở lại.

Hút hết một điếu thuốc, Khổng Lập Thanh vẫn ngồi ôm gối trong nhà tắm không đứng dậy. Cô nhớ lại những năm tháng đã qua, quãng đời đó cô

giống như người bộ hành đơn độc, không ánh sáng, không lối thoát. Suốt

thời ấu thơ và niên thiếu chịu nhiều uất ức đã đành, qua bao nhiêu năm

phấn đấu khổ cực mới có thể ra xã hội kiếm tiền, sống tự lập còn chưa

được hai năm lại đã thất nghiệp.

Khổng Lập Thanh cảm thấy chuyện may mắn duy nhất mình gặp được trong

những năm qua là vào được bệnh viện mà cô vừa bị sa thải ngày hôm qua.

Bệnh viện Khổng Lập Thanh làm trước đây là bệnh viện trực thuộc

trường cô học, đó cũng là bệnh viện nổi tiếng nhất cả nước. Khổng Lập

Thanh vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, không có thế, vậy mà lại có thể được làm việc ở đây, chuyện này đối với cô mà nói không thể không coi

là kỳ tích. Cô là kiểu người phản ứng không nhanh nhạy, đi làm được mấy

tháng mới mơ hồ cảm thấy có người âm thầm nâng đỡ mình, nhưng người giúp đỡ cô lại rất tế nhị, làm việc tốt mà không hề ra mặt, vì vậy cô cũng

vui vẻ vờ như không biết.

Khổng Lập Thanh thật lòng biết ơn bệnh viện. Hai năm qua cô cũng tận

tâm tận lực cống hiến, không dám kiêu căng tự phụ, vào làm hai năm cũng

là trau dồi hai năm.

Nhưng cho dù cô một lòng cẩn trọng, nỗ lực như vậy thì vận đen vẫn

không chịu buông tha. Lần này có thể nói là một tai nạn nghề nghiệp, ca

phẫu thuật hở van tim của một bệnh nhân nam mười tám tuổi gặp sự cố, máu không cầm được, bệnh nhân tử vong ngay trên bàn mổ. Bác sĩ phẫu thuật

là trưởng khoa tim, Khổng Lập Thanh là trợ lý, đáng lẽ không liên quan

đến sự cố kia. Không may gia


Lamborghini Huracán LP 610-4 t