
ng cơ thể chưa kịp phản ứng thì não bộ đã kích hoạt trước: Hôm nay là thứ Bảy. Đầu lần nữa rơi xuống gối, tâm trí lại mơ mơ hồ hồ
rơi vào cõi mông lung.
Khổng Lập Thanh không nhớ nổi đã đọc được ở đâu một câu như thế này:
Muốn biết một người có hạnh phúc hay không, hãy nhìn biểu cảm đầu tiên
trên mặt cô ấy lúc thức dậy mỗi ngày. Cô biết bản thân không phải người
hạnh phúc, có lẽ chỉ trong lúc ngủ cô mới có thể vứt bỏ hết mọi áp lực
của cuộc sống hàng ngày, cho nên ngay khi còn nhỏ xíu cô đã rất ghét
phải tỉnh dậy. Sau này lớn lên, khi đã có thể sống tự do tự tại, buổi
sáng mỗi ngày tự soi gương, chỉ thấy gương mặt mình ngây dại trong đó,
cô thực sự không phải người hạnh phúc.
Bên cạnh có tiếng thì thào, có người thầm nói chuyện sau lưng cô.
Trước đây mỗi khi thứ Bảy, Khổng Lập Thanh sẽ lười biếng ngủ nướng ít
giờ, Khổng Vạn Tường rất ngoan, thức dậy trước là nằm bên cạnh tự chơi,
muốn đi vệ sinh cũng tự đi, không hề làm phiền đến “phần thưởng” của cô. Cô nhớ hồi đầu Vạn Tường nằm bên cạnh, nếu cô không tỉnh, nó cũng sẽ
yên lặng nằm đợi, sau này nó dần hiếu động hơn, nhưng vẫn nằm yên được
lúc lâu, không làm phiền cô ngủ.
Hôm nay lúc Khổng Vạn Tường tự chơi lại không nghe thấy tiếng tay
chân loạt xoạt, thằng bé đang nói chuyện với ai đó, giọng cố nhỏ hết mức nhưng nghe vẫn vô cùng trong trẻo đáng yêu. Tình huống ngày hôm qua từ
từ hiện lên trong đầu Khổng Lập Thanh như cuốn phim quay chậm, cô cứng
người quay lại.
Chu Diệp Chương mặc quần áo ngủ bằng lụa màu xám nhạt ngồi phía đầu
giường, nửa người dưới trong chăn, nửa người trên dựa vào thành giường,
laptop để trên đùi. Vạn Tường ngồi trong lòng anh, tay Chu Diệp Chương
vòng quanh người thằng bé, hướng dẫn nó chơi trò chơi điện tử: “Chỗ này
có khúc cua, chậm một chút. Nhớ chú ý xem bản đồ, đến chỗ nào đường
thẳng mới được tăng tốc.”
Tai nghe cắm vào laptop, mỗi người đeo một bên, Chu Diệp Chương cúi
đầu, giọng hạ thấp, nghe có cảm giác rất nhẹ nhàng. Khổng Vạn Tường ngồi trong lòng anh, mắt lấp lánh, cơ thể lúc xoay trái khi nghiêng phải,
nhìn rất giống một đứa trẻ được nuông chiều.
Lúc Khổng Lập Thanh nhìn về phía hai người đó, Chu Diệp Chương cũng
nhanh chóng phát hiện, còn tranh thủ nhìn lại cô một cái, nhưng cũng
không hỏi gì, quay lại hỗ trợ Vạn Tường chơi đua xe.
Cảnh tượng đang bày ra trước mắt khiến Khổng Lập Thanh hoang mang,
không phải cô chưa từng tưởng tượng đến cảnh như thế này, chỉ có điều
vai chính lại là Chu Diệp Chương, người đàn ông khiến cô có chút khó
tiếp nhận, đồng thời cũng hơi sợ hãi.
“Được rồi, không chơi nữa, mẹ cháu tỉnh rồi.” Có lẽ họ vừa chơi xong
một ván, Chu Diệp Chương vỗ vào mông Vạn Tường, tắt trò chơi trên máy.
Vạn Tường thò đầu nhìn, cuối cùng cũng phát hiện mẹ đã tỉnh, thằng bé ngay lập tức bước ra khỏi lòng Chu Diệp Chương, chủ động lăn vào lòng
Khổng Lập Thanh.
“Mẹ.” Giọng trẻ con nũng nịu gọi cô.
“Con dậy lâu chưa?” Khổng Lập Thanh duỗi tay cho Vạn Tường gối lên, âu yếm hỏi.
“Chơi xong mấy ván đua xe rồi ạ.” Khổng Vạn Tường dùng tay chân làm lại động tác điều khiển xe, lơ đãng trả lời.
“Đói chưa?” Xoa đầu Vạn Tường, Khổng Lập Thanh hỏi nhỏ.
“Không đói.” Vạn Tường nói thật
“Được rồi, con trai thì không nên làm nũng mẹ. Mau dậy thôi, chúng ta ăn sáng xong sẽ ra ngoài một chuyến. Chuyển mùa rồi, hai người cần mua
quần áo mới.” Chu Diệp Chương ngồi bên cạnh vừa sắp xếp kế hoạch vừa thu dọn máy móc, lúc này đã đứng bên cạnh giường, vỗ tay thúc hai mẹ con ai đó còn lười biếng nằm trên giường chưa chịu dậy.
Chu Diệp Chương đứng đó, vẫy tay với Khổng Vạn Tường: “Qua đây, chúng ta đi đánh răng rửa mặt.”
Khổng Lập Thanh nằm đó nhìn Khổng Vạn Tường lồm cồm bò dậy, rất tự
nhiên bước vào vòng tay của Chu Diệp Chương, đột nhiên cảm thấy mình
thật vô dụng, khả năng thích ứng hoàn cảnh của cô còn không bằng một đứa trẻ.
Chu Diệp Chương bế Khổng Vạn Tường đi ra, còn dừng ở cửa nói một câu: “Nhanh chút, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm.”
Nửa giường bên cạnh đệm chăn đều có dấu vết người nằm, hình như đêm
qua Khổng Vạn Tường cũng ngủ ở đây, mà quần áo trên người cô vẫn nghiêm
chỉnh, cơ thể cũng không có cảm giác gì. Khổng Lập Thanh hơi bối rối,
không hiểu tình huống đêm qua là thế nào. Cô tuy là người có khả năng
quan sát tốt nhưng lối tư duy lại hết sức đơn giản, những chuyện rối rắm cô chưa hiểu được thì không ngần ngại gạt sang một bên, đợi đến khi nào sự tình tự bộc lộ chân tướng thì tính tiếp.
Loạng choạng ngồi dậy, đi vào phòng vệ sinh thay quần áo và vệ sinh
cá nhân, từ bên phòng trẻ mơ hồ truyền tới cuộc nói chuyện của hai người đàn ông một lớn một nhỏ, âm thanh rất khẽ, tiếng được tiếng mất, không
nghe được nội dung cụ thể. Dưới lầu cũng truyền tới mấy thanh âm như có
như không, ngôi nhà thoát khỏi trạng thái yên tĩnh, cuộc sống yên bình
của cô trước đây cũng kết thúc rồi, Khổng Lập Thanh vừa đánh răng vừa
suy nghĩ miên man.
Khổng Lập Thanh vừa rửa mặt vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của
Chu Diệp Chương. Theo âm thanh vọng đến từ phòng ngủ, cô đoán