
p chuyện vui vẻ, nhưng trong lòng cô cũng từng có mộng tưởng về
tình yêu và hạnh phúc, cho đến hôm nay lại bị ép nằm trên giường của một người đàn ông xa lạ, đòn đả kích mạnh mẽ này phải tính thế nào? Vì sao
cuộc đời cô lại luôn gặp phải những chuyện trớ trêu như vậy? Cho dù trái tim đã bị chà đạp đến chai sần nhưng cô vẫn ôm hy vọng về một tình yêu
đẹp, luôn nghĩ có một ngày mình sẽ tìm được người đàn ông ấm áp, có thể
cứu rỗi mình, khiến mình mạnh dạn mang hết những nỗi đau khổ uất ức của
bản thân mình bộc bạch với người ấy. Nhưng tại sao chuỗi ngày đau khổ
của cô lại không có hồi kết, vì sao đi qua bao gian truân như thế cô vẫn chưa thấy được chút ánh sáng cuối đường hầm, thể xác yếu đuối của cô
luôn bị người ta mang ra giày xéo? Trước mắt mờ mịt, giọt nước mắt nóng
hổi cuối cùng cũng trào ra khỏi hốc mắt như đê vỡ.
Cơ thể mệt mỏi, tinh thần hoảng loạn, sức lực gần như bị rút cạn, Khổng Lập Thanh khóc mệt dần dần thiếp đi.
Cơn mưa bắt đầu từ chiều tối đến nửa đêm vẫn chưa tạnh, nước mưa hất
lên ngoài cửa kính tạo thành bức màn nước, trời đã tảng sáng nhưng trong thư phòng vẫn sáng đèn. Chu Diệp Chương rất bận, anh điều hành cả một
đế chế, bình thường khối lượng công việc cần giải quyết vô cùng nhiều.
Giữa không gian yên tĩnh ban đêm bỗng vọng tới mấy tiếng khóc trẻ con.
Thời điểm nghe thấy tiếng khóc truyền đến, Chu Diệp Chương ngừng tay, chăm chú lắng nghe. Vạn Tường khóc không to, cũng không liền mạch, là
kiểu nức nở ngắt quãng như có gì ấm ức.
Chu Diệp Chương lắng nghe một lúc, đứng dậy mở cửa đi ra, hành lang
vẫn để đèn, cả phòng ngủ chính và phòng trẻ em đều mở cửa. Tiếng khóc
vọng ra từ phòng trẻ, Chu Diệp Chương đi về phía đó. Lúc đi ngang qua
phòng ngủ chính, anh liếc mắt nhìn vào, Khổng Lập Thanh cả người vùi sâu trong chăn, không động tĩnh gì.
Chu Diệp Chương chỉ tùy ý liếc nhìn qua một cái rồi bước vào căn
phòng bên cạnh, Vạn Tường đã ngồi dậy, hai tay dụi đôi mắt khóc sưng cả
lên.
“Cháu làm sao thế?” Chu Diệp Chương cúi xuống hỏi thằng bé.
Khổng Vạn Tường nghe hỏi liền buông tay đang dụi mắt, nhìn thấy Chu
Diệp Chương liền phụng phịu hỏi: “Mẹ, mẹ cháu đâu? Mọi lần cháu khóc mẹ
đều chạy đến.” Khổng Vạn Tường rõ ràng trong lòng bất mãn đến mức nổi
giận, câu cuối đã gần như hét lên, hét xong lại nấc từng hồi, hai mắt
khóc nhiều đã sưng đỏ, nước mắt viền mi nhưng cậu bé vẫn kiên cường nhìn lên, dáng vẻ như không cần ai thương hại.
Chu Diệp Chương nghiêm khắc nhìn cậu bé một lúc, Vạn Tường cũng
nghênh khuôn mặt trẻ con nhìn lại anh, dáng vẻ không chút sợ hãi, xem
chừng ánh mắt cậu bé vẫn còn ý giận: “Mẹ cháu hôm nay chắc là quá mệt,
ngủ say nên không nghe thấy cháu khóc. Muốn chú đưa đi tìm mẹ không?”
Vạn Tường nghe Chu Diệp Chương hỏi có muốn đưa đi tìm mẹ không liền
bớt tỏ thái độ đối đầu: “Muốn.” Vạn Tường không chút do dự đáp.
“Vậy lại đây.” Chu Diệp Chương giơ tay ra.
Vạn Tường bước tới gần để Chu Diệp Chương bế lên, chẳng chút kiêng dè đem nước mắt nước mũi quệt đầy quần áo anh, Chu Diệp Chương cúi nhìn
khuôn mặt đáng yêu của thằng bé, khẽ cười: “Sao đang ngủ lại khóc?”
Vạn Tường không trả lời anh.
Chu Diệp Chương ra khỏi phòng, tiếp tục hỏi: “Gặp ác mộng à?”
“Vâng.” Vạn Tường trong vòng tay Chu Diệp Chương cuối cùng cũng không tình nguyện đáp một tiếng.
“Mơ thấy chuyện gì?” Để xoa dịu thằng bé, Chu Diệp Chương tiếp tục hỏi.
“Không nhớ nữa.” Khổng Vạn Tường thì thầm, Chu Diệp Chương cũng không hỏi gì thêm.
Đến cửa phòng ngủ chính, Chu Diệp Chương cố ý bước nhẹ chân, nói nhỏ
với Vạn Tường: “Cháu xem, mẹ cháu ngủ mệt như vậy, thật sự không nghe
thấy cháu khóc. Bây giờ chú sẽ đặt cháu bên cạnh mẹ, nhưng cháu phải nhớ không làm ồn để cho mẹ ngủ, đồng ý không?”
“Cháu sẽ nhẹ nhàng, không làm mẹ thức giấc.” Vạn Tường rất hiểu chuyện, cũng thì thầm đáp lại.
Trên giường, Khổng Lập Thanh vẫn duy trì tư thế ngủ ban đầu, cô ngủ rất sâu, không bị đánh thức bởi những âm thanh bên cạnh.
Chu Diệp Chương bế Vạn Tường đến bên giường, vén chăn đặt cậu bé
xuống, nó tự động chui vào chăn, cẩn thận nhích lại gần bên Khổng Lập
Thanh, yên tâm nằm xuống ngủ.
Khổng Lập Thanh da trắng xanh, bình thản nằm cuộn trong tấm chăn gấm
màu booc-đô, trên gối có vệt ướt rất rõ, mắt Chu Diệp Chương dừng ở đó
một lát, sau đó anh cúi xuống dém chăn cho Vạn Tường.
“Cám ơn chú.” Khổng Vạn Tường mắt sáng long lanh nhìn lên Chu Diệp Chương, dường như không còn ý thù địch.
Chu Diệp Chương khẽ nhéo má thằng bé, nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Khổng Vạn Tường hào phóng cười với anh, Chu Diệp Chương giơ tay vuốt
dọc theo mặt cậu bé, từ trán tới cằm nhắc nó nhắm mắt lại, miệng thì
thầm khen ngợi: “Bé ngoan.”
Động tác của Chu Diệp Chương nhẹ nhàng mà dứt khoát, rất có tác dụng
xoa dịu, lòng bàn tay lớn khô ráo trượt qua mặt dường như khiến thằng bé yên tâm nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Khổng Lập Thanh bỗng thấy cơ thể rã rời,
cảm giác dường như đêm qua không được ngủ, tay chân nặng trịch, cơ bắp
mỏi nhừ. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài khiến cô biết hôm nay mình đã ngủ quên, như