
súp.
Hai người bên này hành động mờ ám như vậy, A Thần ngồi cạnh lại chẳng mảy may để ý. Cậu ta đang bận rộn gắp gắp nhai nhai những món ưa thích, có vẻ còn háu ăn hơn cả Khổng Lập Thanh. Dì Thanh bên cạnh cũng thể
hiện là người được giáo dục tốt, tư thế tiêu chuẩn yên lặng ăn cơm,
không hề nhìn ngang ngó dọc một chút nào. Chỉ có Khổng Vạn Tường vô cùng ngạc nhiên nhìn mẹ, Khổng Lập Thanh không có cách nào thỏa mãn trí tò
mò của thằng bé, đành cười đối phó, ăn đến miếng cuối, cô hoàn toàn mất
khẩu vị.
Ăn cơm xong, Khổng Lập Thanh hướng dẫn Khổng Vạn Tường làm bài tập, giúp cậu bé tắm rửa, đến lúc dỗ nó ngủ, cô lại thấy đau đầu.
Buổi tối Khổng Lập Thanh đưa Khổng Vạn Tường về gian phòng mới được
sửa thành phòng trẻ em cạnh phòng ngủ chính, giúp thằng bé làm bài tập
và tắm rửa ở đấy. Khổng Vạn Tường tắm xong, khuôn mặt càng thêm hồng hào đáng yêu, mặc bộ đồ ngủ in hình gấu Winnie ngẩng nhìn Khổng Lập Thanh
hỏi: “Mẹ, hôm nay chúng ta ngủ ở đây à?”
Khổng Lập Thanh quá đau đầu nhưng cũng chỉ có thể từ từ dỗ thằng bé.
Cô khoanh chân ngồi đối diện với nó, khẽ nói: “Con yêu, từ hôm nay con
phải ngủ riêng thôi.”
Mặt Khổng Vạn Tường ngay lập tức bí xị: “Mẹ muốn ngủ với chú ấy, cho nên không cần con?”
Khổng Lập Thanh biết Khổng Vạn Tường rất nhạy cảm, lại lớn trước
tuổi, chuyện này tốt nhất không nên lừa thằng bé, đành cặn kẽ giải
thích. Cô cố gắng nói từ tốn và dịu dàng nhất có thể: “Vạn Tường, con
nghe mẹ này, mẹ đã từng nói vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi con, nhưng con
trai lớn rồi, tất nhiên phải ngủ riêng, đứa trẻ nào lớn lên cũng đều
phải ngủ riêng như vậy.”
Hai hàng nước mắt đã tuôn trên mặt Khổng Vạn Tường, cậu bé cố mím
chặt môi để không khóc thành tiếng, dáng vẻ ấy thật khiến người ta đau
lòng. Cuối cùng cũng không kìm được, Vạn Tường nghẹn ngào nói trong
tiếng khóc thút thít: “Mẹ đúng là không cần con nữa, chú ấy đến là mẹ
không cần con nữa.”
Khổng Lập Thanh muốn giơ tay ôm Khổng Vạn Tường vào lòng an ủi, không ngờ thằng bé lại tránh khỏi vòng tay cô, quay lưng lại nằm xuống
giường, cuối cùng cũng bật khóc hu hu.
Khổng Lập Thanh không ngờ Vạn Tường lại phản ứng như vậy, khiến thằng bé ấm ức cô cũng có một phần trách nhiệm, nếu trước khi Chu Diệp Chương đến cô biết lo lắng trước, sắp xếp để cậu bé ngủ riêng luôn thì hôm nay thằng bé đã không sốc đến vậy. Cô chỉ biết ôm Vạn Tường từ phía sau,
không ngừng thì thầm: “Mẹ xin lỗi.”
Khổng Lập Thanh ôm Vạn Tường, không ngừng vuốt ve, an ủi, dần dần
thằng bé cũng bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn giận hờn không chịu nói
chuyện với cô. Khổng Lập Thanh nằm phía sau, tay vuốt mái tóc mềm của
Vạn Tường, giọng vô cùng yêu thương: “Vạn Tường của mẹ, có phải con đang thấy mình ngủ riêng rất buồn? Mẹ cũng rất buồn. Con rồi sẽ phải lớn
lên, rồi sẽ không cần mẹ nữa. Rồi có một ngày con và mẹ thực sự phải
tách ra.”
Khổng Lập Thanh không dám kỳ vọng Khổng Vạn Tường hiểu được những lời mình nói, cô thực sự đang rất buồn nên không giấu suy nghĩ trong lòng.
Vạn Tường nghe quả nhiên câu hiểu câu không, nhưng thằng bé biết mẹ
đang buồn, quay người lại kéo áo Khổng Lập Thanh, giọng nói còn chút hờn dỗi: “Mẹ, con sẽ không bao giờ rời xa mẹ.”
Khổng Lập Thanh khẽ cười, không đáp lại, cô khẽ vỗ vỗ lưng thằng bé,
thì thầm khích lệ: “Vạn Tường của mẹ phải trở thành nam tử hán rồi, con
xem có nam tử hán nào còn ngủ với mẹ? Từ nay về sau mẹ sẽ đợi con ngủ
rồi mới về phòng, phòng con mẹ cũng không đóng cửa, đêm đến con chỉ cần
gọi một tiếng là mẹ sang ngay, được không?”
Vạn Tường không nói gì, lau nước mắt vào áo Khổng Lập Thanh rồi nhắm
mắt nằm yên. Khổng Lập Thanh biết như thế đồng nghĩa với thằng bé đã
chấp nhận.
Nước mắt chưa khô hẳn, nó đã ngủ thiếp đi, Khổng Lập Thanh biết Vạn
Tường trong lòng chắc chắn rất buồn nhưng cô cũng chỉ có thể làm đến
thế. Cô quá hiểu, bất cứ sự trưởng thành nào cũng phải trả giá bằng
những nỗi đau.
Từ phòng Khổng Vạn Tường đi ra, Khổng Lập Thanh thấy căn nhà đã trở
lại vẻ yên ắng thường thấy, phòng khách dưới lầu tối mờ, đèn đuốc đã tắt hết, chỉ còn bật một ngọn đèn tường. Cô mở cửa phòng ngủ chính, bên
trong không có người, đèn ngủ ở đầu giường vẫn đang sáng. Khổng Lập
Thanh mặc nguyên quần áo, đi đến bên chiếc giường lớn nằm xuống. Cô
chiếm đến nửa chiếc giường rộng, người ngay ngắn, hai tay đặt trước
bụng, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, kiểu tư thế tiêu chuẩn của “vật tế
thần”.
Phòng này rất rộng, hiệu quả cách âm của tường cũng rất tốt, bốn phía đều không nghe động tĩnh gì, góc phòng thấp thoáng thấy bóng đồ gia
dụng, không gian tranh tối tranh sáng khiến người ta hồi hộp vô cùng.
Khổng Lập Thanh nằm trên giường, thần kinh căng thẳng, cô nghĩ nên
biết điều tự mình lên giường trước, tránh phải đợi đến lúc để người ta
nhắc, sẽ càng khó xử hơn. Dù lòng đã hiểu rõ nhưng vẫn thấy e ngại, đối
với cô mà nói, những chuyện không như ý trong cuộc sống gặp đã nhiều
rồi, cũng sớm phải sống qua những năm tháng bị bạo hành thân thể, tra
tấn tinh thần. Nửa đời người đến nay đều phải vật lộn để tồn tại, chưa
từng gặ