Duck hunt
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324940

Bình chọn: 7.5.00/10/494 lượt.

ang cô. Khổng Lập Thanh tự biết bản

thân mình có thói quen đi khom lưng, vội vàng thẳng người dậy. Chu Diệp

Chương khẽ nhếch miệng cười, có vẻ đã hài lòng.

Bọn họ nổi bật như vậy quả thực đã thu hút không biết bao nhiêu ánh

mắt xung quanh, lúc vào thang máy, Khổng Lập Thanh phát hiện mình là kém khí thế nhất, ngay cả Khổng Vạn Tường cũng rất bình thản trước mọi ánh

nhìn.

Vào trong thang máy Chu Diệp Chương quay sang cười với Khổng Vạn

Tường tỏ ý khen ngợi. Vạn Tường có lẽ cũng không hiểu lắm ý nghĩa nụ

cười ấy, nhưng cậu bé vẫn cười rất tươi đáp lại anh. Khổng Lập Thanh cảm thấy hơi mất mát, từ khi nào Khổng Vạn Tường đã biết tin tưởng người

khác như vậy?

Lúc từ thang máy đi ra, eo Khổng Lập Thanh lại bị người ta vỗ một cái nữa, Khổng Lập Thanh lần này không đợi người nói, phản xạ có điều kiện, tự động dựng thẳng thắt lưng. Dường như rất để ý đến thói quen này, Chu Diệp Chương đi sát lại, thì thầm bên tai cô: “Em phải nhớ, khi bước đi

mà khom lưng rất dễ khiến người khác cảm thấy mình hèn kém, như vậy rất

dễ bị bọn họ lợi dụng bắt nạt, sau này khi đi đứng phải nhớ thẳng lưng

mà bước.”

Chu Diệp Chương nói rất nhỏ, người bên cạnh cũng không nghe thấy,

nhưng ngữ khí lại mang hàm ý ra lệnh. Khổng Lập Thanh vốn luôn nơm nớp

sợ anh ta, vội vã gật đầu đáp ứng. Miệng không phản đối nhưng trong lòng Khổng Lập Thanh không nhịn được nghĩ: Tôi luôn bị người khác bắt nạt lẽ nào là vì tư thế đi đường? Cô tuy là tự hỏi như vậy nhưng trong lòng

cũng lờ mờ hiểu ra, sợ là hai chuyện đó thật sự có liên quan.

Ngày hôm nay người được quan tâm nhất là Khổng Vạn Tường. Trong trung tâm thương mại này có một tầng chuyên bày bán quần áo và đồ chơi trẻ

em. Vạn Tường với quần áo có vẻ cũng không mấy hứng khởi, nhưng nhìn

thấy đồ chơi là mắt sáng lên thích thú. Vạn Tường có một đặc điểm là mặc dù đã thích thứ gì cũng không hề khóc lóc ăn vạ để đòi bằng được như

những đứa trẻ khác, thằng bé chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào món đồ

mình thích, nhưng cách Vạn Tường nhìn món đồ ấy đều khiến không ai có

thể nhẫn tâm từ chối nó, cuối cùng là thích gì đều được mua cho.

Lại nói Khổng Lập Thanh cũng có thể coi là đã gia nhập giới có tiền,

bình thường cô hay đưa Vạn Tường đi siêu thị, mà Vạn Tường cũng rất

ngoan, thường không giở trò vòi vĩnh đòi cô mua nhiều đồ, cho nên gần

như những yêu cầu của Vạn Tường cô đều có thể đáp ứng hết. Nhưng hôm

nay, tới chỗ này, rõ ràng không phải là nơi cô có thể làm chủ.

Chu Diệp Chương hiển nhiên nhìn thấu ánh mắt đầy ham muốn của Khổng

Vạn Tường, nhưng anh quyết đoán hơn Khổng Lập Thanh nhiều, bàn tay anh

đặt lên đỉnh đầu Khổng Vạn Tường, kéo cậu bé lại gần: “Đồ chơi để sau

hãy tính, việc đầu tiên cháu cần làm hôm nay là thử quần áo.”

Khổng Vạn Tường tuy nhỏ tuổi nhưng cũng rất biết nhận định, cậu bé không nói gì, quay đầu đi theo người lớn.

Việc mua quần áo cho Vạn Tường từ đầu đến cuối đều không có chỗ cho

Khổng Lập Thanh can dự. Cô phát hiện Chu Diệp Chương người này cũng

không hẳn lạnh lùng như mình lầm tưởng, có điều mỗi khi đối mặt với

người lạ, anh luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng như lần đầu tiên cô gặp.

Đến mỗi quầy quần áo trẻ em, nhận được nụ cười nhiệt tình của những cô

bán hàng xinh đẹp, mặt anh ta vẫn lạnh băng, động thái nhiệt tình chăm

sóc của nhân viên bán hàng căn bản không lọt vào mắt anh ta. Chu Diệp

Chương tự tay dắt Khổng Vạn Tường đi một vòng, thấy bộ nào thích hợp sẽ

tự lấy đưa Vạn Tường mặc thử, mặc thử mà anh ta vừa mắt là sẽ tự động

quẹt thẻ, đi mua hàng mà người ngợm sạch sẽ không đổ chút mồ hôi.

Khổng Vạn Tường là đứa trẻ thấu hiểu đạo lý, sau khi biết tiền mua

quần áo cho mình đều là dùng thẻ của Chu Diệp Chương, cậu bé liền chạy

đến ngồi bên Khổng Lập Thanh hỏi: “Mẹ, con có được lấy không?”

Khổng Lập Thanh chỉ có thể nói là “được”. So với những đạo lý cô dạy

cho Khổng Vạn Tường trước đây, chuyện này vốn dĩ là không nên, nhưng lúc này cô rõ ràng không có quyền quyết định. Tình huống hơi phức tạp thế

này không thể giải thích rõ ràng cho Khổng Vạn Tường, muốn hiểu được

những gì đang xảy ra ở đây, ít nhất nó cũng phải lớn hơn mười tuổi, cho

nên Khổng Lập Thanh chỉ có thể bỏ qua vài nguyên tắc tự trọng gì gì đó,

gật đầu với thằng bé.

Chu Diệp Chương, người này khả năng chưa từng nuôi trẻ con, cũng

không có kinh nghiệm đi mua sắm. Anh đưa Khổng Vạn Tường đi mua quần áo

mà như đi càn quét, đến quầy hàng nào cũng xách về mấy túi to, làm cho

tài xế cũng phải mấy lần lên xuống lầu mang đồ cất vào xe. Thật sự Khổng Lập Thanh thấy, quần áo anh ta mua cho Khổng Vạn Tường đều là trang

phục mùa thu. Thành phố B này tiết thu rất ngắn, cứ cho là mỗi ngày mặc

một bộ thì có khi mùa thu qua rồi mà Khổng Vạn Tường vẫn chưa mặc hết

lượt quần áo mới. Trẻ con nhanh lớn, quần áo năm trước năm sau chẳng còn mặc vừa nữa, mua sắm thế này căn bản rất lãng phí. Nhưng anh làm tất cả mà chẳng cần hỏi ý kiến cô, đã đến nước này, cô có nói gì cũng vô ích,

dù sao anh cũng có tiền, vậy thì cứ mặc anh thỏa sức vung tay đi.

Mua quần áo cho Vạn Tường xong đã