Insane
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324985

Bình chọn: 9.5.00/10/498 lượt.

, một kiểu tỏ thái độ

bướng bỉnh ngu ngốc.

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một chiếc khăn tắm đã trùm lên đầu

Khổng Lập Thanh, tiếng Chu Diệp Chương lạnh nhạt vọng tới: “Lau tóc

trước đi, lát nữa nước chuẩn bị xong, đi tắm cho dễ chịu.”

Chiếc khăn tắm che mất tầm nhìn, Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng thấy

dễ chịu hơn một chút, cô vùi đầu vào trong khăn, tay nhẹ nhẹ lau tóc.

Trong lúc trốn trong chiếc khăn đó, Khổng Lập Thanh nghe thấy tiếng bước chân Chu Diệp Chương đi đi lại lại mấy vòng, sau đó đi lướt qua cô, rồi tiếng đóng cửa vang lên, cô cuối cùng cũng được thở phào, anh ta đi

rồi.

Bồn tắm trong nhà vệ sinh đã được đổ đầy nước ấm, nước hơi nóng một

chút nhưng trong lúc Khổng Lập Thanh cả người đã lạnh cóng lại thấy dễ

chịu, trên bồn rửa mặt còn để một bộ đồ ngủ sạch, không phải là một

trong mấy bộ đồ hàng hiệu mới ở tủ quần áo, là đồ cũ của cô mang đến.

Giữa làn hơi nước nóng Khổng Lập Thanh nhìn về phía bộ đồ đó, càng cảm

thấy hơi nước mờ mịt khiến cô nhìn không rõ.

Phải hai mươi phút sau Khổng Lập Thanh mới tắm rửa thay giặt xong và

xuống nhà. Vừa đến phòng ăn dưới lầu, mọi chuyện nhìn thấy đã vượt quá

sức tưởng tượng của cô, bàn ăn lúc này đã bày đầy món, nhìn lại không

giống như đồ ăn được gọi từ nhà hàng mang đến. Ba người đàn ông cũng đã

ngồi quanh bàn, Khổng Vạn Tường còn đang ăn, trước mặt thằng bé đặt một

bát cơm và một bát canh, giống như mọi bữa cô chuẩn bị cho nó, xem chừng không có cô, thằng bé cũng vẫn được chăm sóc chu đáo.

Chu Diệp Chương nhìn thấy Khổng Lập Thanh liền đứng dậy kéo một chiếc ghế đặt bên cạnh mình ra ý bảo cô ngồi xuống đó. Lúc anh làm việc này,

tuy biểu tình vẫn lạnh lùng nhưng động tác lại rất tự nhiên, hành động

ga lăng kiểu này đàn ông Trung Quốc rất ít người thực hiện, nếu ở nơi

công cộng mà có ai làm thế với cô, những người khác hẳn sẽ rất ngạc

nhiên. Khổng Lập Thanh hiện tại cũng rất bất ngờ, nhưng những hành động

kiểu này cô cũng miễn cưỡng hiểu được, cho dù hơi mất tự nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau khi yên vị, Khổng Lập Thanh bèn đưa mắt nhìn khắp lượt các món

ngon lành nóng hổi trên bàn, trong lòng vô cùng tò mò về nguồn gốc của

chúng. Nhưng cô còn chưa kịp phỏng đoán gì thì người phụ nữ bưng bát

canh nóng đang đi từ bếp ra đã cho cô câu trả lời.

Bà ấy xem chừng đã ngoài sáu mươi tuổi, ăn mặc rất đặc biệt, phía

trên là chiếc áo cotton trắng may theo kiểu cổ, rộng thùng thình, không

chiết eo, quần màu đen không là ly, cũng rộng thùng thình. Người ăn mặc

như vậy Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy trên ti vi, trong những bộ phim

truyền hình Hồng Kông về đề tài ân oán tình thù trong các gia đình danh

gia vọng tộc thời xưa, gia nhân trong nhà thường ăn mặc như vậy. Khổng

Lập Thanh thật không ngờ, hôm nay cô còn tận mắt nhìn thấy phiên bản

sống.

Người phụ nữ đó gầy nhưng nhìn lại rất đôn hậu, vừa thấy Khổng Lập

Thanh bà đã cười thân thiện, Khổng Lập Thanh cũng chưa biết xưng hô thế

nào nên cũng chỉ lễ phép cười đáp lại.

“Đây là dì Thanh, chuyển qua từ bên nhà tôi, sau này dì ấy sẽ ở đây

giúp việc nhà.” Chu Diệp Chương quay sang Khổng Lập Thanh giới thiệu

người phụ nữ kia xong, lại quay lại giới thiệu Khổng Lập Thanh với người đó: “Cô ấy tên là Khổng Lập Thanh.”

“Dì Thanh, cháu chào dì.” Lúc Khổng Lập Thanh chào hỏi người phụ nữ

đôn hậu đó, nụ cười không chút giả tạo, mỗi từ đều được phát âm rõ ràng

với sự tôn trọng chân thành. Thái độ của cô đối với bà có thể nhận ra

mấy phần thân thiết.

Dì Thanh đặt bát canh xuống, quay sang Khổng Lập Thanh cười hiền hòa: “Cô Khổng không cần khách khí, cứ gọi tôi là dì Thanh như bọn họ là

được rồi.” Khổng Lập Thanh cười ngại ngùng, không biết nói gì.

Bữa cơm diễn ra trong yên lặng, trên bàn ăn không ai nói gì. Khổng

Lập Thanh cả ngày chưa có gì vào bụng, lúc này đã đói mềm, bình thường

khi ăn vốn đã chẳng chú ý đến hình tượng, bữa này càng ăn rất nhanh, còn xới cơm mấy lần, lúc đầu cũng có hơi ngại, sau thấy xung quanh chẳng ai chú ý tới mình, cô cũng thấy thoải mái hơn.

Khổng Lập Thanh khi ăn cơm thường rất chuyên tâm, cũng ăn rất ngon

miệng, hôm nay đói như thế càng ăn vào hơn, nhưng khi cô xới cơm lần thứ tư, Chu Diệp Chương ngồi bên đột nhiên hỏi một câu khiến Khổng Lập

Thanh giật mình: “Trưa nay em không ăn trưa à?”

Lúc Khổng Lập Thanh quay lại, trong miệng vẫn còn thức ăn, Chu Diệp

Chương lại cau mày nhìn cô khiến cô cảm thấy bị nghẹn. Cô lúng túng nhai nuốt xong miếng cơm mới có thể lầm bầm thừa nhận: “À, trưa nay gặp phải một bệnh nhân bị tăng huyết áp thai nghén, xong việc thì đã qua bữa

trưa, cho nên không ăn nữa.”

Khổng Lập Thanh nói xong liền đỏ mặt, cô không biết tại sao mình phải giải trình cặn kẽ như thế.

Sắc mặt Chu Diệp Chương hơi khó coi, anh giành lấy bát cơm trong tay

Khổng Lập Thanh, đẩy tới trước mặt cô một bát súp, nói: “Buổi tối nên ăn nhiều đồ dễ tiêu hóa, lát đói lại ăn tiếp.”

Khổng Lập Thanh cảm thấy xấu hổ chết đi được, cô rất muốn hỏi Chu

Diệp Chương: Tôi với anh thân thiết đến thế sao? Nhưng lại không có dũng khí, đành cúi đầu ăn