
anh ta
đang thay quần áo. Khổng Lập Thanh rửa mặt xong, lúc treo khăn mặt còn
do dự một lúc trước bồn rửa tay, cuối cùng lấy một chiếc bàn chải khác,
bôi kem đánh răng lên trên, múc đầy cốc nước, sau đó đặt bàn chải ngay
ngắn trên mặt cốc. Cô cũng không biết vì sao mình làm như vậy, chỉ biết
lúc làm những việc này lòng tràn ngập niềm vui, đối với Khổng Lập Thanh
mà nói, đó là một loại trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Từ nhà tắm đi ra lại va vào người đàn ông mà cô muốn tránh mặt, Khổng Lập Thanh vội vội vàng vàng chạy đến cầu thang xuống phòng ăn. Lúc này
Khổng Vạn Tường đã ngồi bên bàn ăn sáng, dì Thanh ngồi cạnh Vạn Tường
vừa ăn cháo vừa nhìn cậu bé phết bơ vào bánh mỳ cho lên miệng. A Thần
ngồi ở đầu kia bàn ăn, mặt mũi tỉnh bơ ăn bữa sáng của mình, cậu ta cũng ăn sáng kiểu Tây nhưng suất ăn không giống với Vạn Tường, nước ép trái
cây, trứng ốp lếp, bánh mỳ nướng và thịt xông khói.
Dì Thanh nhìn thấy Khổng Lập Thanh đi vào, bèn nhìn cô cười thật hiền: “Cô Khổng ăn gì? Đồ ăn tôi để trong bếp, cô tự chọn nhé.”
Khổng Lập Thanh thực sự thích người phụ nữ hiền dịu này, cô cố gắng cười thật tươi đáp lại: “Vâng ạ. Cháu tự đi lấy.”
Bếp gas vẫn đang để lửa lim dim, một bên đặt nồi cháo nhỏ, bên cạnh
là nồi hai tầng hấp bánh bao, bàn bên cạnh tủ bếp đặt một cái khay bạc
lớn, bên trong có trứng luộc lòng đào, bánh sừng bò nướng, thịt xông
khói, sữa tươi, rất ngon mắt. Khổng Lập Thanh biết đó là bữa sáng chuẩn
bị cho Chu Diệp Chương. Bản thân cô không thích đồ ăn Tây, cũng không
dám tự tiện động vào, chỉ múc một bát cháo, lấy một chiếc bánh bao cho
ra đĩa, bưng cả hai tay ra bàn ăn.
Khổng Vạn Tường bẩm sinh đã có tư chất, khả năng thích ứng với hoàn
cảnh mới rất tốt, miệng vừa nhai đồ ăn vừa quay sang dì Thanh gọi “bà
nội, bà nội”, thằng bé chơi đùa với dì Thanh rất tự nhiên, mặt luôn tươi cười. Khổng Lập Thanh thấy thằng bé cũng ăn nhiều rồi nên không để tâm
nhắc nhở nữa. Hôm nay cô thấy người khó chịu ăn gì cũng không ngon.
Chu Diệp Chương cuối cùng cũng đi xuống ăn sáng, lúc này anh đã mặc
âu phục nghiêm chỉnh, cả một bộ comple đen, bên trong là áo sơ mi trắng
không cà vạt. Bộ quần áo vừa vặn thế này làm anh nhìn khác hẳn khi mặc
đồ ở nhà rộng rãi, thân hình càng thêm cao lớn. Đồ ăn trong khay bạc đó
quả nhiên là chuẩn bị cho anh, sau khi dì Thanh bê từ bếp ra, anh ngồi
xuống bên bàn, chẳng chào hỏi ai, chuyên tâm ăn, cũng ăn rất nhanh.
Chu Diệp Chương là người ngồi vào bàn ăn cuối cùng nhưng lại ăn xong
trước nhất, Khổng Lập Thanh xong xuôi cũng tự giác đứng lên giúp dì
Thanh thu dọn bàn ăn, ba người đàn ông chuyển tới phòng khách, thấy Vạn
Tường đi cùng hai người đó, Khổng Lập Thanh cũng không mất công quản
thằng bé.
Căn hộ này phòng ở không nhiều, Khổng Lập Thanh đang rất tò mò không
biết dì Thanh và A Thần ngủ ở đâu. Lúc dọn nhà bếp cuối cùng không nhịn
được, tùy tiện hỏi một câu: “Dì Thanh, buổi tối dì ngủ ở đâu vậy?”
“Hai tòa nhà này đều là tài sản của cậu Chu, cô không biết à? Tôi và A Húc, còn có cả A Thần nữa đều ở tầng dưới. Dạo này A Húc thường ra
ngoài lo công việc, không đến đây ăn cơm, cô chưa gặp thôi.” Dì Thanh
cười hiền hậu, thoải mái trả lời vô cùng cặn kẽ câu hỏi của Khổng Lập
Thanh. Hai tòa nhà? Khổng Lập Thanh kinh ngạc, ừ à vài tiếng đáp lại cho có lệ.
Từ bếp đi ra, Khổng Lập Thanh phát hiện ba người đàn ông thấy cô đều
đứng cả dậy đi ra cửa, dừng lại ở đó, có vẻ như đang chờ. Cô mơ hồ nhớ
ra, lúc sáng tỉnh dậy Chu Diệp Chương hình như có nói chuyển mùa rồi, mẹ con cô phải đi mua quần áo mới thì phải. Lúc này chẳng có ai trưng cầu ý kiến của cô, cô cũng chẳng biết làm thế nào để phản đối, đành nhắm mắt
đưa chân, đi theo “đám đông”.
Lần đi mua sắm này khiến Khổng Lập Thanh sốc chưa từng thấy. Bọn họ
dùng xe không hề khoa trương, một chiếc BMW đen bóng, trên đường lưu
hành không ít xe loại này, nhưng lại có đến hai chiếc xe hộ tống, cả
đoàn đi thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố B. Nơi này tụ
hội đủ loại thương hiệu nổi tiếng thế giới, đến đây mua sắm đều là những người thuộc giới có tiền, Khổng Lập Thanh ở thành phố B đã hơn mười
năm, nhưng chưa một lần đặt chân đến đây.
Một đoàn lớn nhỏ năm người từ cửa lớn đi vào, trông rất khí thế. Lúc
đầu Khổng Lập Thanh cũng không rõ sao lái xe lại xuống xe cùng bọn họ,
cuối cùng đi dạo một vòng xong mới hiểu, chuyên môn của anh ta còn là
xách đồ.
Chu Diệp Chương từ lúc xuống xe đã dắt tay Khổng Vạn Tường, dùng ánh
mắt ra hiệu cho thằng bé bước lên đi trước bọn họ. Tài xế và A Thần đi
sau một chút. Khổng Lập Thanh phát hiện A Thần từ lúc bước ra khỏi nhà
dường như biến thành một người khác, tư thế đĩnh đạc, vẻ mặt cảnh giác,
luôn duy trì khoảng cách hai bước với Chu Diệp Chương.
Khổng Lập Thanh cảm thấy đây là một con người khác mà cô chưa từng
tiếp xúc, cậu ta như vậy quả thật rất thu hút ánh mắt tò mò của cô, lúc
cô quay lại nhìn cậu ta lần nữa, lưng lại bất ngờ bị vỗ một cái.
“Đi thẳng lưng lên.” Chu Diệp Chương đang dắt Vạn Tường đi phía sau
chẳng hiểu sao đã chuyển tầm mắt s