
chờ mẹ, khoảng ba mươi
phút nữa tôi sẽ về đến nơi.”
Đối phương đương nhiên đang lái xe, tuy không hiểu gì nhưng cũng trả
lời qua quýt: “Khổng Vạn Tường? Không phải vừa được bố đón về rồi sao?.”
Khổng Lập Thanh ngẩn người, lát sau mới định thần lại, khẽ nói: “À, vậy xin lỗi đã làm phiền.”
Khổng Lập Thanh chậm rãi tắt điện thoại, cho vào túi xách: Người đón
Khổng Vạn Tường chắc là Chu Diệp Chương. Con người đó nhìn lạnh lùng,
cao quý như thế, trực giác nhạy bén của cô mách bảo anh ta là kiểu người làm chuyện gì cũng có mục đích rõ ràng, lần này anh ta lại từng bước
từng bước xâm nhập vào cuộc sống của hai người như vậy, rút cục anh ta
có mưu đồ gì với cô?
Phản chiếu trên cửa taxi là hình ảnh một cô gái mặt mũi tái nhợt,
khuôn mặt bình thường, khóe miệng hơi trễ xuống, nhìn chẳng đẹp cũng
chẳng đáng yêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, đường phố dưới cơn mưa mơ hồ
không rõ, Khổng Lập Thanh hai tay ôm chân, mặt gục xuống đầu gối, co cảm thấy cô đơn và mệt mỏi.
Thành phố B vốn là thành phố lớn, giao thông đông đúc, giờ tan tầm
lại gặp mưa, tắc đường càng nghiêm trọng hơn, vì thế lúc Khổng Lập Thanh về đến tòa nhà như thanh kiếm chĩa lên trời ấy tính ra đã mất đến hơn
một giờ ngồi taxi. Trong phòng đang để điều hòa, vừa bước từ thang máy
ra, toàn thân cô đã được luồng khí ấm bao quanh.
Khổng Lập Thanh trước tiên đưa mắt tìm bóng dáng Khổng Vạn Tường, bởi vì lúc đứng ở cửa cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy tiếng cậu bé, nhưng trong phòng khách lúc này lại có tiếng động cơ xe rất lớn vọng
tới.
“Cái thằng nhóc này, sao mà lại ngốc như thế, tháo hai bánh sau rồi
xe còn chạy làm sao được mà chơi.” Giọng tức giận đó là của A Thần,
Khổng Lập Thanh chắc hai người đang chơi trò chơi.
“Em không cần anh chơi cùng, là anh rủ em chơi với.” Có lẽ tiếng xe
chạy quá lớn nên Khổng Vạn Tường phải lên giọng. Khổng Lập Thanh không
mấy khi thấy cậu bé hiếu động như thế, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mở cửa bước vào nhà, Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Chu Diệp Chương một mình ngồi trên sofa, trước khi cô bước vào anh ta ngồi đó có vẻ rất thư thái, ngón giữa và ngón trỏ tay phải gõ nhẹ quanh cằm, mắt nhìn về
hướng phòng khách. Nghe tiếng cô bước vào, Chu Diệp Chương quay lại nhìn về phía cửa.
Khổng Lập Thanh phát hiện Chu Diệp Chương lúc nhìn thấy cô đôi lông mày liền cau lại.
Chu Diệp Chương đứng dậy đón Khổng Lập Thanh đi vào, anh mặc đồ ở
nhà, áo phông xám nhạt dài tay, quần thô dáng rộng màu xám đậm, so với
lúc mặc âu phục, anh trẻ hơn nhiều.
“Bị mưa à?” Chu Diệp Chương bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh, còn cách một chút thì dừng lại, cau mày hỏi.
Người Khổng Lập Thanh hết nóng lại lạnh, răng va vào nhau lập cập,
không nhịn được rùng mình mấy cái: “Bắt taxi, mãi không có xe.” Khổng
Lập Thanh cảm thấy người đàn ông này có ý không vui, giả vờ cúi người
thay giày, cô cố tránh ánh mắt của anh.
“Lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn cơm.” Chu Diệp Chương ném lại một câu thế rồi bước đi.
Lúc Khổng Lập Thanh đứng thẳng lên đã thấy Chu Diệp Chương đi đến góc khuất cầu thang, người cô bây giờ vừa ướt vừa lạnh nên cũng không muốn
thay dép trong nhà, cứ thế chân trần đi vào trong. Lúc đi qua phòng
khách, Khổng Vạn Tường đang ngồi khoanh chân trên thảm chơi trò chơi
cuối cùng cũng phát hiện mẹ đã về, vội vàng ngẩng lên chào Khổng Lập
Thanh: “Mẹ.”
Khổng Vạn Tường chưa bao giờ được chơi những đồ chơi tối tân như thế, lúc này đang rất hưng phấn, chào hỏi mẹ chỉ là chiếu lệ.
Khổng Lập Thanh trong lòng cũng không trách Vạn Tường, ham chơi là
bản tính của trẻ con, hồi nhỏ cô cũng mê truyện tranh đến quên ăn quên
ngủ, cho nên chỉ dặn lại một câu: “Con chơi tiếp đi, lát mẹ xuống.”
“Vâng.” Vạn Tường không ngẩng lên, chỉ trả lời một câu. A Thần ngồi
cạnh Vạn Tường xem ti vi thấy cô cũng không nói gì. Khổng Lập Thanh quay lên lầu.
Đến cửa phòng ngủ chính, Khổng Lập Thanh hơi do dự, có lẽ biết Chu
Diệp Chương đang ở bên trong khiến cô căng thẳng nhưng cô vẫn đưa tay
đẩy cửa. Đèn ngủ ở đầu giường đang bật, cả căn phòng phủ trong ánh đèn
vàng khiến lòng người có cảm giác ấm áp hơn một chút.
Cửa phòng tắm để mở, bên trong vọng ra tiếng nước chảy ào ào, Chu
Diệp Chương rõ ràng đang ở bên trong. Khổng Lập Thanh vẫn đứng ở ngoài,
ngực áo bị cô túm chặt đến nỗi vắt ra nước, không biết vì lạnh hay vì
căng thẳng mà người cô run rẩy từng cơn.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn rất nhanh xuất hiện ở cửa phòng tắm,
chỉ mấy bước chân anh đã đến đứng trước mặt Khổng Lập Thanh, không nói
gì, im lặng nhìn cô. Chu Diệp Chương rất cao to, toàn bộ phía trước
Khổng Lập Thanh bị bóng anh che phủ. Anh đứng đó, ngũ quan sắc nét, vẻ
mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm, dưới cái nhìn chăm chú của Chu Diệp
Chương, Khổng Lập Thanh thấy hệ thần kinh của mình lại rơi vào trạng
thái căng thẳng. Nhưng cô không có đường trốn, bị ép đứng đó đấu mắt với Chu Diệp Chương, tình thế đã như vậy Khổng Lập Thanh cũng ngẩng đầu
nhìn anh, mặt dửng dưng, mắt nhìn hư vô, mặc dù vai có hơi rũ xuống
nhưng cô vẫn buộc mình phải đứng cho thẳng người