Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325082

Bình chọn: 8.5.00/10/508 lượt.

xuống, anh thấy A Thần vẫn còn ngồi bên bàn ăn nhưng cũng không nói gì,

lẳng lặng ngồi xuống trước bát hoành thánh Khổng Lập Thanh để phần cho

mình.

Bát hoành thánh này nấu xong để hơi lâu nên hương vị có bị giảm đi

đôi chút, nhưng may là cũng chưa nguội ngắt, vẫn còn ấm nên ăn vào cũng

không tệ.

“Anh Chu, chị ấy có vẻ rất sợ anh.” A Thần mặt vùi trong cuốn tạp

chí, người ngả lên ghế, tư thế rất thoải mái đột nhiên nhận xét.

Chu Diệp Chương chậm rãi nhai nuốt hoành thánh trong miệng xong mới thong thả trả lời: “Vậy cậu không sợ tôi?”

A Thần bỏ cuốn tạp chí đang cầm trên tay xuống, nằm bò ra bàn, làm mặt nghiêm túc: “Có lúc cũng sợ.”

“Đúng vậy, trong mấy người, tôi dung túng cậu nhất, nhưng khi chạm

đến giới hạn chịu đựng của tôi, cậu cũng phải sợ. Vậy thì sao có thể bảo một người đã từng bị tôi uy hiếp không sợ tôi?” Chu Diệp Chương ngừng

ăn sáng, kiên nhẫn giải thích cho A Thần.

A Thần đổi tư thế, một tay chống cằm, một tay không chịu yên gõ nhịp

trên mặt bàn, dáng điệu như đang đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau cậu ta

mới lên tiếng: “Bà chị này kỳ thực cũng rất được.”

Chu Diệp Chương vẫn từ tốn nhai nuốt hết thức ăn trong miệng mới lên

tiếng: “Giờ cậu mới biết? Còn nữa, người ta có tên có họ hẳn hoi, cậu

cũng đừng có quen thói gọi người ta là bà chị này bà chị nọ nữa đi.”

A Thần cũng chẳng bận tâm đến câu nói sau cùng của Chu Diệp Chương,

cậu ta tiếp tục duy trì tư thế cũ, nói: “Chị ấy vừa ốp cho em hai quả

trứng gà, lại còn đưa bát hoành thánh nấu phần anh cho em trước.” Nói

xong A Thần còn khẳng định một câu chắc nịch: “Ôi, một người phụ nữ tốt. Sau này em cũng phải tìm một người phụ nữ biết nấu ăn để lấy.”

Chu Diệp Chương cảm thấy hơi buồn cười, ném ánh mắt khó đoán biết về

phía A Thần, rồi không trả lời cũng không bận tâm cậu ta, tiếp tục cúi

đầu ăn hoành thánh.

A Thần ngồi bên đối diện yên lặng một lúc rồi lại cảm thấy không yên, cậu ta đổi tư thế, tay chống cằm đổi thành gõ nhịp, tay gõ nhịp trên

bàn lại đưa lên chống cằm, nhấp nhổm trên ghế hỏi Chu Diệp Chương: “Anh, vì sao anh lại dung túng em nhất?”

“Bởi vì cậu nhỏ nhất, cũng không hiểu chuyện nhất, thiếu may mắn nhất và cũng trung thành với tôi nhất.” Chu Diệp Chương buông chiếc thìa

trong tay xuống, lấy giấy lau miệng, rõ ràng đã bị A Thần quấy rầy đến

ăn mất ngon. Nhưng dường như anh đối với A Thần đúng là luôn dung túng

nhất, cho nên vẫn dùng giọng điệu bình thường đáp lại câu hỏi của cậu

ta.

“Ừm.” A Thần dường như rất vừa ý với câu trả lời của Chu Diệp Chương, cậu ta vươn người ra phía trước đặt câu hỏi quan trọng nhất: “Vậy, với

bà chị đó, giới hạn chịu đựng của anh có thấp hơn với em?” A Thần cố

chấp không muốn gọi tên Khổng Lập Thanh.

Chu Diệp Chương vứt tờ giấy ăn vừa dùng lau miệng xuống bàn, dựa

người vào thành ghế, nhìn A Thần, đột nhiên lộ ra một nụ cười quyến rũ:

“Nhà họ Chu chúng tôi nền nếp gia phong, tôi đã thấy bố mình, ông nội

mình, hai vị bề trên đối với vợ, giới hạn chịu đựng dường như không có

giới hạn.” Nói đến đây Chu Diệp Chương làm bộ đau khổ nói tiếp với A

Thần: “Không biết tôi có thừa hưởng tính cách đó không?”

Biểu cảm vô cùng chờ đợi trên mặt A Thần lúc trước đột nhiên đảo

ngược, mất một lúc sau cậu ta mới bĩu môi, nói: “Được, hiếm thấy.” Điệu

bộ A Thần như đứa trẻ đang hờn dỗi.

Chu Diệp Chương buồn cười đứng dậy, đi đến bên cạnh A Thần, đá đá vào cái chân đang để dưới bàn của cậu ta, nói: “Biến xuống nhà đi, tôi rất

mệt, muốn nghỉ ngơi.”

A Thần vẫn ngồi im không động đậy, thái độ bất mãn phản đối: “Chỗ này trước kia là phòng của em.”

Chu Diệp Chương chẳng định bận tâm mấy lời khiếu nại của đứa trẻ lớn

xác ấy, thẳng bước ra ngoài, trước khi đi khuất còn dừng lại nói một

câu: “Lẽ nào cậu muốn tranh phòng với đứa bé năm tuổi? Nếu cậu cũng năm

tuổi, tôi có thể xem xét.”

A Thần bị làm cho tức nghẹn, cậu ta tính khí kỳ thực rất trẻ con,

hàng ngày lại được Chu Diệp Chương dung túng, chưa từng bị thất sủng,

bây giờ tức đến không nói lên lời, lại cũng không cam tâm, đi đi lại lại trong nhà bếp mấy vòng, tức giận rống lên: “Người lớn làm gì cũng phải

nhường trẻ con à?”

Tiếng gầm của A Thần ầm ầm như tiếng sấm, chỉ đáng tiếc là trong

phòng này chỉ nghe có âm thanh dội lại của chính tiếng thét ấy mà thôi,

chẳng có ai giúp cậu ta hưởng ứng.

Lời cầu nguyện của Khổng Lập Thanh quả nhiên vô tác dụng, ngày hôm

nay của cô vô cùng đen đủi. Nơi này cách bệnh viện cô làm hai phố, sau

khi chuyển đến nhà Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh không thể đi xe đạp

điện đi làm, hàng ngày đều cực khổ chen lên xe bus đông đúc.

Hôm nay lúc cô ra khỏi nhà căn bản đã là muộn, quả nhiên không dễ

dàng gì mới len lên được chiếc xe bus vừa chạy tới, không ngờ chiếc xe

nửa đường gặp sự cố, những chuyện xui xẻo như thế này Khổng Lập Thanh

gặp đã nhiều, cho nên biểu hiện của cô cũng coi như là điềm tĩnh. Dòng

người trên xe bus lại đổ xuống đường vẫy taxi, nhưng Khổng Lập Thanh

thực sự không cạnh tranh nổi, chỉ biết ấm ức nhìn đám người như hùm như

beo tranh nhau leo lên từng chiếc taxi mất hút


XtGem Forum catalog