XtGem Forum catalog
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325033

Bình chọn: 8.5.00/10/503 lượt.

ậc thềm chờ xe, Khổng Vạn Tường rất có kinh

nghiệm, chạy đến đứng bên con sư tử đá để tránh bị gió tạt, Chu Diệp

Chương lại đứng trước lầu đón gió, thân hình cao lớn thẳng đứng, mặt

lạnh lùng, cau mày nhìn ra phía đường cái.

Khổng Vạn Tường đứng sau vẫn không thôi nhìn trộm Chu Diệp Chương,

nhưng khi Chu Diệp Chương quay lại, cậu bé sẽ vội cúi đầu thu ánh mắt

về. Chu Diệp Chương nhìn cái cổ rụt lại của Vạn Tường, lát sau mới nói:

“Lại đây.”

Khổng Vạn Tường ngẩng lên nhìn người đàn ông cao to, chầm chậm bước

đến. Chu Diệp Chương cởi áo khoác, khoác lên người thằng bé, lại kéo nó

đến bên mình, chắn gió nó.

Khổng Vạn Tường đứng bên Chu Diệp Chương, thằng bé chỉ cao ngang bụng anh, Vạn Tường ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, đột nhiên hỏi:

“Chú sẽ kết hôn với mẹ đúng không?”

Chu Diệp Chương cúi xuống nhìn khuôn mặt dễ thương của nó: “Lẽ nào cháu không muốn mẹ mình kết hôn?”

Khổng Vạn Tường sụt sịt mũi, lẩm bẩm: “Không muốn.”

Chu Diệp Chương đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của thằng bé, miệng nở

nụ cười dịu dàng hiếm hoi: “Anh bạn nhỏ, chuyện này cháu phải nhìn nhận

thế này mới đúng. Sau này mẹ cháu kết hôn, không có nghĩa là mẹ không

yêu cháu nữa, cháu phải hiểu, mẹ kết hôn nhiều khả năng là để có thêm

một người yêu thương cháu.”

Khổng Vạn Tường cúi đầu cố chấp cãi: “Cháu chỉ cần mẹ cháu, không cần người khác.”

Chu Diệp Chương đã nhìn thấy chiếc xe đưa đón học sinh của trường từ

xa chầm chậm tiến lại, khẽ nói với Vạn Tường: “Cháu phải biết, có những

chuyện mẹ không thể dạy cho cháu được, ví dụ như mẹ có thể dạy cháu chơi bóng chày không? Mẹ có biết dạy cháu chơi bóng bầu dục không?”

Khổng Vạn Tường ngẩng đầu nhìn Chu Diệp Chương đầy nghi ngờ, anh đưa tay khẽ nhéo má thằng bé: “Chú có thể dạy cháu!”

Vạn Tường cực kỳ ghét người khác nhéo má mình, nó nghiêng đầu khó

chịu, mắt nheo lại, trịnh trọng tuyên bố: “Cháu không cần học những cái

đó, cháu chỉ cần mẹ.” Cuối cùng còn trừng mắt, nghiêm túc khẳng định:

“Mẹ đã nói với cháu, chỉ cần cháu không đồng ý, mẹ sẽ không kết hôn.”

Chu Diệp Chương biểu hiện rõ ràng có chút sửng sốt, anh cúi người bế

Vạn Tường lên, ôm trước ngực cho cậu bé nhìn thẳng vào mắt mình: “Chuyện này chúng ta để sau nói tiếp, xe của trường cháu đến rồi.”

Đưa Vạn Tường lên, Chu Diệp Chương đứng bên đường nhìn chiếc xe dần

rời đi. Vạn Tường sau khi lên xe cũng dán mặt vào cửa kính xe nhìn về

người đàn ông cao to vẫn đứng đó. Chu Diệp Chương thẳng, áo khoác vắt

trên tay, nhìn cậu bé miệng khẽ nhếch lên, Vạn Tường ngồi trên xe khóe

miệng cũng khẽ nhếch lên, ánh mắt kiên định.

Khổng Lập Thanh không hề hay biết sóng ngầm đã nổi lên giữa cậu con

trai mình và Chu Diệp Chương, cô vội vã nấu bát hoành thánh mới, lúc bê

đến phòng ăn vẫn thấy A Thần ngồi đó chậm rãi vừa ăn vừa xem tạp chí,

nghe thấy bước chân Khổng Lập Thanh đi đến cũng không ngẩng lên nhìn.

Khổng Lập Thanh cũng chẳng có thời gian để ý đến cậu ta, cô đặt bát

hoành thánh xuống bàn xong là vội vã chạy lên lầu.

Trong phòng ngủ, đường từ cửa vào đến nhà vệ sinh, quần áo vứt rải

rác, Khổng Lập Thanh đứng ở cửa có chút choáng váng, có vẻ như lúc cô

bận rộn trong bếp thì Chu Diệp Chương đã trở về.

Thói quen ngăn nắp thôi thúc Khổng Lập Thanh nhặt nhạnh quần áo bị

vứt khắp nhà thu gọn lại để lên chiếc ghế bên cạnh giường, sau đó vội

vàng đến sau bình phong thay quần áo. Khổng Lập Thanh từ khi vào phòng

luôn nhẹ chân nhẹ tay, tránh kinh động đến người đàn ông đang tắm trong

nhà tắm.

Thay quần áo xong cô cầm chiếc túi xách ở đầu giường nhón chân gần

như chạy ra khỏi phòng. Cô cũng cản thấy mình biểu hiện như vậy thật vô

dụng, nhưng hiện tại cô quả thực rất sợ người đàn ông đó, không muốn đối mặt với anh ta. Cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, vội vàng chạy

xuống cầu thang, sau đó nhanh chóng lao vào thang máy. Dáng vẻ vội vã

như ma đuổi của cô chẳng thể nào coi là tao nhã, từ phía sau cũng có thể nhận ra vẻ hoảng loạn của chủ nhân.

A Thần nghe tiếng động ngẩng lên vừa đúng lúc bắt gặp cuộc tháo chạy

của Khổng Lập Thanh, cậu liền ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên, sau đó

bĩu môi rồi cúi đầu ăn nốt bữa sáng của mình.

Nghe tiếng cửa thang máy đóng lại phía sau, Khổng Lập Thanh thầm thở

phào trong lòng, nhưng chưa đầy một phút sau, đột nhiên nhớ ra điều gì,

cô ngửa lên nhìn trần thang máy, lòng thầm chửi thề một tiếng, cô quên

đánh răng rửa mặt rồi.

Khổng Lập Thanh cảm thấy mình đã có một khởi đầu ngày mới không thuận lợi, bèn cầu nguyện cho ngàn vạn chuyện xui xẻo có thể gặp hôm nay sẽ

tránh xa mình ra. Tuy nhiên dựa vào những chuyện đã xảy ra trong quá

khứ, Khổng Lập Thanh tự biết lời cầu nguyện của cô ứng nghiệm đến cỡ

nào.

Bát hoành thánh này A Thần ăn khá lâu, cậu ta vừa mới ăn hai quả

trứng ốp, Khổng Lập Thanh lại nấu bát to hoành thánh, cậu ta ăn được một nửa bát đã thấy no rồi. Nhưng ăn no rồi A Thần cũng không đứng lên, cậu ta vẫn ngồi đó vừa xem tạp chí vừa dùng thìa khoắng nốt nửa bát hoành

thánh còn lại.

Mười phút sau Chu Diệp Chương khoác áo choàng tắm từ trên lầu đi