
ổng Lập Thanh bất giác hít vào một luồng khí lạnh.
Trong phòng lúc này đã khá sáng, người đàn ông ngồi trên ghế dựa, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo vest đen, phía dưới là quần tây
cùng màu áo vest, chân đi dép trắng bông. Mặt anh cũng rất trắng, ánh
mắt hơi sắc lạnh, cả người nhìn đều thấy toát lên vẻ cao quý khác
thường.
Một quyển sách bìa cứng đặt trên đùi Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh không biết anh đã quan sát cô ngủ trong bao lâu, cô khẽ nghiêng người,
duy trì tư thế chuẩn bị xuống giường, đầu vẫn ngẩng lên nhìn thẳng vào
Chu Diệp Chương ngồi đó.
Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương theo
thói quen đưa ngón trỏ phải gõ gõ lên cằm, ánh mắt anh như thể đang
nghiên cứu cô, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sống ở đây đã quen chưa?”
Khổng Lập Thanh ngây người nhìn anh không trả lời. Kỳ thực không phải Khổng Lập Thanh không muốn trả lời anh, chỉ là cô vẫn chưa thực sự tỉnh táo, tự nhiên bị một người đàn ông xuất hiện ở đầu giường dọa cho sợ,
nhất thời không thể hoàn hồn, đợi khi bình tĩnh lại thì đã quá trễ để
trả lời câu hỏi ấy. Cô cũng không tìm được cách nào làm thời gian trở
lại, nên đành ngây ra ở đó.
Hai người một trên một dưới ngồi nhìn nhau, mãi không có ai lên
tiếng. Chu Diệp Chương khí thế áp đảo, khuôn mặt không cười, ánh mắt
nghiêm nghị khiến Khổng Lập Thanh có cảm giác bị uy hiếp. Khổng Lập
Thanh bị anh nhìn đến toát mồ hôi lạnh, cô dần mất bình tĩnh, không biết phải đối đáp thế nào, hai người cứ thế nhìn nhau.
“Đi tiểu...” Cuối cùng là Khổng Vạn Tường từng bước từng bước chui ra khỏi chăn phá vỡ cục diện bế tắc của hai người lớn. Cậu bé chưa tỉnh
hẳn, đôi tay nhỏ dụi mắt, ngồi dựa vào Khổng Lập Thanh nói mơ hồ.
Hai người lớn cùng lúc quay lại nhìn vào Khổng Vạn Tường, thằng bé bỏ hai tay dụi mắt xuống, cuối cùng cũng nhận ra hôm nay trên đầu giường
đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa. Cậu bé hết nhìn Chu Diệp Chương
lại nhìn sang Khổng Lập Thanh, có chút không hiểu ở đây đang xảy ra
chuyện gì.
Chu Diệp Chương là người lấy lại tinh thần đầu tiên, anh đặt quyển
sách trong tay xuống, đứng lên nói với Khổng Lập Thanh: “Tôi rất đói, em đi nấu bữa sáng, tôi sẽ lo cho thằng bé.” Không đợi Khổng Lập Thanh
phản ứng, anh đã đi đến chỗ Khổng Vạn Tường, đưa hai tay ra vỗ vỗ vào
nhau: “Nào, qua đây, chú đưa cháu đi vệ sinh.”
Rõ ràng là khí thế áp đảo buộc người khác nghe theo, Khổng Lập Thanh
ngơ ngẩn nhìn Khổng Vạn Tường đi từng bước ngắn từ chỗ cô đến đôi cánh
tay đang giơ ra của Chu Diệp Chương.
Có lẽ Vạn Tường là đứa trẻ có trực giác nhạy bén, ai quý ai ghét mình thằng bé đều có thể phân biệt được rõ ràng. Có thể nhận thấy Khổng Vạn
Tường không ghét Chu Diệp Chương, cậu bé rất thoải mái trong vòng tay
anh, thậm chí còn không cần ý tứ ngáp một cái. Khổng Lập Thanh nhìn hai
người bỗng có cảm giác không thích ứng kịp.
“Em còn chưa đứng dậy? Không nhanh một chút tôi sợ hai người sẽ bị
muộn.” Chu Diệp Chương trên đường bế Vạn Tường vào nhà vệ sinh còn ném
lại một câu.
Khổng Lập Thanh nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất sau cánh cửa
nhà tắm mới gãi đầu gãi tai bước xuống giường. Cô vừa xỏ dép vừa lắng
nghe động tĩnh trong phòng vệ sinh.
“Cần chú bế cháu đi tiểu không?” Chu Diệp Chương rõ ràng không chăm sóc cậu bé đến nơi đến chốn.
“Không ạ. Cháu muốn đứng trên bồn cầu.” Giọng nói non nớt của Khổng Vạn Tường đáp lại.
“Được, chú giữ cháu, có cần chú cởi quần cho không?”
“Không. Cháu tự cởi được.”
Tiếng nước chảy ào ào truyền tới, Khổng Lập Thanh yên tâm đi ra cửa
lớn. Chu Diệp Chương muốn ăn gì, có thể làm cho anh ta món gì? Cô thật
sự đang khổ công suy nghĩ.
Đến cửa bếp, Khổng Lập Thanh bị người đàn ông đang ngồi xổm trước tủ lạnh làm cho giật mình.
“Hi!” Cậu ta rõ ràng biết cô đang đến gần, chủ động chào trước.
“Hi!” Khổng Lập Thanh dè dặt chào lại, cô nhớ ra đây là cậu thanh
niên lần trước đi cùng Chu Diệp Chương, cô nghe Chu Diệp Chương gọi cậu
ta là A Thần.
A Thần vẫn ăn mặc bụi bặm như cũ, áo sơ mi trắng mỏng, quần cạp trễ
màu bộ đội, trên quần có rất nhiều túi, hai bên thắt lưng là hai dây
xích to dài buông dọc đùi, chân đi giày khủng bố, tinh thần cậu ta có vẻ không tốt lắm, mắt thâm quầng.
A Thần đứng lên, thuận tay đóng tủ lạnh nói với Khổng Lập Thanh: “Em
mới ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng, chị cũng biết đồ ăn trên máy bay dở thế nào rồi đấy, em đói sắp chết rồi.” Cậu ta nhún vai nói một tràng
dài, cuối cùng mới đi đến mục đích chính: “Có thể làm cho em chút gì ăn
được không?”
Khổng Lập Thanh không biết đồ ăn trên máy bay khó ăn thật không, bởi
vì từ trước đến nay cô chưa từng đi máy bay lần nào, nhưng cô vẫn kiên
nhẫn nghe A Thần nói hết mới hỏi lại: “Cậu muốn ăn gì?” Khổng Lập Thanh
biết từ nay trở đi cuộc sống yên bình của mình đã chấm dứt, cô sẽ phải
bước vào một thế giới vô cùng phức tạp.
A Thần dễ dãi: “Em không kén chọn, cho em hai quả trứng ốp là được.”
Hai bên bếp đều đã được bật lên, một bên lửa nhỏ để chảo dầu đợi ốp
trứng, một bên lửa to đặt nồi nước. Khổng Lập Thanh lát nữa còn p