
hải đi
làm, cô không có nhiều thời gian, đành để Khổng Vạn Tường ăn hoành
thánh.
Khổng Lập Thanh đứng trong bếp, mặc bộ đồ ngủ dài tay kẻ caro trắng
hồng, mặt chưa rửa, răng chưa đánh bận rộn làm bữa sáng. A Thần cũng
không đi ra, tự mở tủ lạnh lấy đùi gà hun khói dành cho Khổng Vạn Tường
ra vừa ăn, vừa nhìn Khổng Lập Thanh bên cạnh bận rộn nấu nướng.
Khổng Lập Thanh rất bình tĩnh, không nói gì, thản nhiên làm việc của
mình, kệ cậu ta nhìn. Cô bận rộn cho trứng ốp xong ra đĩa, rồi lại nhanh chóng quay sang cho hoành thánh vào nồi nước sôi trên bếp, đúng lúc cô
bận nhất thì nghe thấy Khổng Vạn Tường nói từ phía sau: “Mẹ, con đi học
đây.”
Khổng Lập Thanh tay còn cầm vung nồi, vội vã quay lại phía sau, ở cửa bếp, Chu Diệp Chương đã âu phục giày da chỉnh tề, Khổng Vạn Tường cũng
quần áo nghiêm chỉnh, vai đeo ba lô đứng phía trước Chu Diệp Chương.
“À, con đợi mẹ hai phút nhé.” Khổng Lập Thanh ngốc nghếch nói.
“Em làm đi, tôi sẽ đưa cậu bé.” Lúc Chu Diệp Chương nói những lời
này, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Khổng Lập Thanh một lượt. Ánh mắt
anh quá rõ ràng, Khổng Lập Thanh cũng theo đó nhìn xuống bộ đồ ngủ của
mình. Nếu đợi cô nấu xong rồi lên lầu thay quần áo, chắc chắn Khổng Vạn
Tường sẽ bị muộn, lần này thực sự không có lý do phản đối.
Chu Diệp Chương nói xong liền nắm vai Khổng Vạn Tường xoay lại, đẩy đẩy: “Đi nào.”
Khổng Vạn Tường ngoan ngoãn đi theo Chu Diệp Chương ra ngoài, lúc đến cửa còn không quên quay đầu chào Khổng Lập Thanh: “Mẹ, tạm biệt.”
Khổng Lập Thanh cảm thấy tình hình rất kỳ quái, chuyện này không
giống hình dung của cô. Người đàn ông ấy bước vào cuộc sống của cô và
Vạn Tường, thủ đoạn cao minh, không chút cưỡng ép hay gượng gạo, cô thật không phải đối thủ của người họ Chu đó.
A Thần vẫn không ra khỏi bếp, cậu ta nhìn ba người vừa mới nói
chuyện, trên tay cầm chiếc đĩa, tóp tép nhai món trứng ốp Khổng Lập
Thanh vừa đưa, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa ba người họ, cứ vậy từ đầu đến cuối cũng không bình luận gì.
Nước trong nồi sôi sùng sục, từng lớp khí nóng bốc lên, Khổng Lập
Thanh vẻ mặt thất thần, khóe mắt loáng nước, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Những năm gần đây cô luôn sống khép mình, ẩn náu trong thế giới phong
kín ấy cô mới có cảm giác an toàn. Hôm nay bị ép đến sống ở lãnh địa của người khác, cô cảm thấy bất an nhưng không có cách nào kháng cự.
Sau khi Chu Diệp Chương đưa Khổng Vạn Tường rời đi, Khổng Lập Thanh
vẫn đứng trông bếp đợi hoành thánh chín, cô múc cả nước cả cái ra bát
to, rắc chút hành hoa lên trên, xanh xanh trắng trắng nhìn thật ngon
mắt.
Lúc bê bát hoành thánh quay lại, thiếu chút nữa Khổng Lập Thanh va
vào người đứng sau, cô không biết A Thần đã đứng đó từ lúc nào.
“Hừm, hoành thánh ngon hơn cái này.” A Thần nhìn chiếc bát trong tay Khổng Lập Thanh rồi lại giơ đĩa trong tay mình.
Khổng Lập Thanh cảm thấy cậu chàng trước mắt lúc này thật đẹp trai,
da mịn màng, mũi cao, lông mi dài, đôi môi hình thoi hồng nhạt, khóe
miệng vẫn còn dính lòng đỏ trứng. Cậu ta nhìn bát hoành thánh trong tay
cô bằng ánh mắt đầy thèm thuồng giống như một cậu bé to xác đang trong
quá trình từ thiếu niên thành thanh niên.
A Thần không di chuyển, đứng chắn trước mặt Khổng Lập Thanh, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay cô.
Khổng Lập Thanh nghĩ đến vấn đề thời gian, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối
cùng cũng chịu thua cậu ta, cụp mắt xuống, đưa chiếc bát ra phía trước:
“Cậu ăn trước đi, tôi đi nấu bát khác.”
Gần như không có động tác thừa, chiếc bát đã được chuyển sang tay cậu ta: “Cám ơn chị.” Ánh mắt A Thần không nhìn Khổng Lập Thanh cái nào,
nhanh chóng bê bát đi như bay vào phòng ăn.
Nhường bát hoành thánh cho A Thần rồi, Khổng Lập Thanh lại phải bắc
nồi nấu lại bát khác. Cô ở đây bận rộn mà lòng vẫn thấy lo lắng cho
Khổng Vạn Tường, nhưng cô đoán Chu Diệp Chương sẽ không làm khó thằng
bé, chỉ là lo lắng Khổng Vạn Tường sợ anh, nhưng nhìn dáng vẻ nó, dường
như không có chút sợ hãi nào. Khổng Lập Thanh bận rộn luôn tay luôn chân mà lòng cũng chẳng thanh thản, không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Khổng Lập Thanh lại không biết rằng, trong khi cô ở trên lầu lo lắng
không yên thì dưới lầu hai người đàn ông một lớn một nhỏ cũng vừa có
cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Hai người này lúc mới đi khỏi nhà đều cùng im lặng, lúc đi thang máy
xuống lầu, Vạn Tường chủ động đứng vào một góc, duy trì khoảng cách nhất định với Chu Diệp Chương, nhưng chốc chốc cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn trộm anh.
Những hành động đó của Khổng Vạn Tường đương nhiên không lọt qua mắt
quan sát tinh tường của Chu Diệp Chương, nhưng anh đã quen biểu hiện
lạnh lùng, cũng không muốn làm khó thằng bé.
Ra khỏi thang máy, Chu Diệp Chương đưa tay dắt Khổng Vạn Tường, anh
khí thế mạnh mẽ nhưng động tác lại nho nhã, thằng bé cũng không phản
đối, để mặc anh dắt đi.
Hai người đứng dưới nhà chờ xe bus của trường tới đón, trời đã sang
thu nên thời tiết ở thành phố B cũng đỡ nóng hơn, chỗ họ đứng vừa hay là đầu gió, từng trận từng trận thổi tới mát lạnh.
Hai người đứng trên b