
ẽ một lượt, không để lại dấu tích gì.
Thời gian buổi chiều, Khổng Lập Thanh dẫn Khổng Vạn Tường đi dạo lòng vòng, bữa tối hai mẹ con cũng giải quyết luôn trong tiệm gà KFC. Về nhà cùng thằng bé xem tivi một lúc, coi như xong một ngày biến động.
Đến giờ đi ngủ, Khổng Lập Thanh do dự một chút, cuối cùng quyết định
bế Khổng Vạn Tường đã ngủ thiếp đi vào chiếc giường lớn của phòng ngủ
chính cùng ngủ. Cô có chút trốn tránh thực tại, định giả như người đàn
ông đó sẽ không về ngủ, mọi chuyện cứ để đến lúc buộc phải đối mặt rồi
tính.
Dỗ Vạn Tường ngủ xong, Khổng Lập Thanh mới đi tắm, vừa xong tắm cho
Khổng Vạn Tường, cô cũng được dịp mở rộng tầm mắt. Phòng tắm này, khoan
nói đến chuyện nó rộng rãi xa hoa cỡ nào, chỉ đơn giản nhìn vào đám bình bình lọ lọ Khổng Lập Thanh cũng đủ hoa mắt chóng mặt. Cô đọc kỹ từng
dòng hướng dẫn sử dụng của chúng, tuy không quá rành về mỹ phẩm nhưng
Khổng Lập Thanh cũng đủ nhận ra, quá nửa những chai lọ ở đây là mỹ phẩm
dành cho phụ nữ, tất cả đều còn mới nguyên chưa mở nắp. Cho dù nghĩ
những thứ đó là chuẩn bị cho mình nhưng Khổng Lập Thanh cũng không dám
động bừa, chỉ đơn giản dùng xà phòng thơm tắm dưới vòi hoa sen mà thôi.
Có điều cô không hề biết rằng, miếng xà phòng tí teo cô dùng ấy cũng có
giá tới ba trăm tệ.
Tắm xong đi ra, Khổng Lập Thanh bắt đầu sắp xếp hành lý, trong phòng
ngủ không có tủ quần áo, góc phòng che một tấm bình phong, xem chừng là
nơi thay đồ. Khổng Lập Thanh đi vòng qua, phát hiện bên trong là hai
hàng quần áo treo ngay ngắn, hàng trái nhìn qua thấy toàn quần áo trẻ
con, các loại âu phục, quần áo đi chơi, bên cạnh còn có một tủ giày bày
đầy những đôi giày nam cỡ nhỏ các loại. Hàng bên phải cũng thế, chỉ khác là toàn đồ nữ, tủ giày cũng là các loại giày dép của nữ. Khổng Lập
Thanh nghĩ đến những đồ mỹ phẩm chưa bóc nhãn trong phòng tắm, suy nghĩ
những quần áo giày dép này là chuẩn bị cho mình lại lần nữa xảy ra,
nhưng cô lại không thấy cảm giác được người khác xem trọng, chỉ cảm thấy Âu Hành Thư là một thư ký lợi hại, có thể vì ông chủ mà chuẩn bị chu
đáo đến thế này.
Khổng Lập Thanh cũng không động vào những thứ ở đây, đem quần áo của mình và Khổng Vạn Tường xếp gọn vào một ngăn tủ.
Sắp xếp xong vẫn còn sớm, Khổng Lập Thanh thấy Vạn Tường đã ngủ say trên giường lớn bèn mang laptop đến thư phòng định lên mạng.
Thư phòng nằm ở góc lầu, diện tích không lớn hơn nhưng bài trí rất
hoàn hảo. Không sử dụng những đồ cồng kềnh, mọi thứ đều thanh nhã, ưa
nhìn khiến không gian thêm thoáng đãng, gọn gàng.
Tìm được dây mạng, Khổng Lập Thanh chui xuống dưới gầm bàn để cắm vào laptop, lúc ngẩng lên mắt lại chạm phải điếu thuốc lá để trên bàn,
trong lúc đợi kết nối mạng, cô cầm điếu thuốc lá lên xem xét. Giấy cuốn
màu xanh lá cây, đầu lọc là giấy mạ vàng in biểu tượng chim đại bàng.
Tiếng Anh của Khổng Lập Thanh khá tốt, thương hiệu thuốc lá Sobranie cô
biết dịch đại khái là Thọ bách niên. Cô đã từng tìm hiểu qua loại thuốc
lá này trên mạng, biết nó là loại thuốc lá hoàng gia Anh ưa chuộng. Điếu thuốc màu xanh trên tay cô là vị bạc hà, phụ nữ hút sẽ không bị viêm
họng.
Khổng Lập Thanh giữ điếu thuốc trước mặt, biết cô hút thuốc chỉ có
mình Chu Diệp Chương, nhất thời cô cảm thấy tình cảnh trở nên hơi phức
tạp.
Khổng Lập Thanh ở căn hộ này đã ba tháng, từ tháng Bảy đến tháng Mười nhưng chưa một lần gặp chủ nhân của nó, cũng chưa từng có ai đến tìm
cô. Cho dù cô sống ở đây, chẳng làm chuyện gì nhưng hàng tháng đều có
tiền chuyển vào tài khoản mà Âu Hành Thư đưa cho hôm mới đến, ba tháng
số tiền chuyển vào tài khoản của cô tính ra đã là mười lăm vạn tệ.
Ngay từ khi chuyển đến đây ở, Khổng Lập Thanh ngày ngày đều lo lắng
không yên, lúc nào cũng nghĩ tới giao dịch với người đàn ông đó. Nó luôn khiến cô cảm tưởng có một con dao treo lơ lửng trên đầu mình mà không
biết khi nào sẽ bổ xuống. Nhưng Khổng Lập Thanh cũng có cơ chế tự vệ rất tốt, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài liền tê liệt. Mãi không
gặp Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh cũng dần dần thả lỏng tâm trạng, cô dùng tài khoản kia tìm cho Khổng Vạn Tường một trường mẫu giáo tốt hơn, gặp kỳ nghỉ dài còn đưa cậu bé ra ngoài chơi mấy ngày. Cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi đi như vậy.
Thế rồi Chu Diệp Chương bất ngờ xuất hiện mà không hề báo trước. Đó
là vào một buổi sáng không quá sớm, đang độ tháng Mười, trời sáng rất
nhanh, gió mát thổi vào qua khung cửa sổ mở từ hôm qua. Khổng Lập Thanh
ôm Khổng Vạn Tường ngủ sắp tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, trong lúc ý
thức còn mơ hồ, cô thò tay khỏi chăn, dò dẫm trên đầu giường định tắt
đồng hồ báo thức trước khi nó kêu lên một giây, “tạch” một tiếng, đồng
hồ báo thức đã bị tắt đi.
Tắt đồng hồ báo thức xong Khổng Lập Thanh theo thói quen nhìn chằm
chằm lên trần nhà một lát, năm phút sau, cô xoay người định ngồi dậy.
Đúng lúc ngẩng lên, một đôi chân nam giới đi đôi dép trong nhà màu trắng lọt vào tầm mắt, Khổng Lập Thanh lập tức ngẩn ngơ ra đó.
Tiếng gấp sách truyền đến, ngay sau đo giọng nam trầm ấm cất lên: “Tỉnh rồi à?”
Kh