
sài vài bộ quần áo của mình và con trai. Sau khi ăn sáng
xong cô cùng Khổng Vạn Tường ngồi ở phòng khách xem tivi, nghe thấy
tiếng chuông cửa, cô tắt tivi, kéo hành lý nói với Khổng Vạn Tường:
“Chúng ta đi nào.”
Khổng Vạn Tường rất ngoan, lưng đeo ba lô nhỏ đi theo Khổng Lập
Thanh, Khổng Lập Thanh nhận thấy thằng bé có vẻ không vui nhưng cô không nói gì, tay dắt nó, tay kéo hành lý ra mở cửa.
Âu Hành Thư bên ngoài cửa nhìn thấy Khổng Lập Thanh đã sớm chuẩn bị
chu đáo, mỉm cười có chút ngạc nhiên, không ngờ Khổng Lập Thanh còn rất
bình tĩnh nói với cô: “Đi thôi.”
“Vốn dĩ tưởng cô mang theo nhiều đồ, còn tính lên giúp cô thu dọn.” Âu Hành Thư mỉm cười hào phóng nói.
“Cũng không có gì cần thu dọn.” Khổng Lập Thanh vẫn lãnh đạm như cũ.
Âu Hành Thư cười cười, cũng không nói gì, quay người bấm thang máy.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Khổng Lập Thanh quay lại nhìn căn phòng một lần
nữa. Phòng khách nhỏ vẫn sáng như cũ, ánh mặt trời chiếu vào đến nửa
gian phòng, sofa vải vẫn còn hơi lõm xuống, là dấu tích cô mới ngồi lên. Cô đã sống bình yên trong căn phòng này hai năm, đấy có thể nói là
chuỗi ngày tươi đẹp nhất trong hồi ức của cô từ trước tới giờ, là nơi
trú ẩn an toàn của cô trên cõi đời này, cô hy vọng nhanh được quay lại
đây.
Cánh cửa từ từ khép lại trước mắt, tiếng chìa khóa vang lên lạch cạch, tất cả bị chặn lại bên trong.
Lại là chiếc Lincoln màu đen đó chở Khổng Lập Thanh và Khổng Vạn Tường đi vào tương lai vô định.
Âu Hành Thư là một người hoạt bát, lên xe xong là cười nói chào hỏi với Khổng Vạn Tường: “Chào cháu.”
Khổng Vạn Tường ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Khổng Lập Thanh. Âu Hành
Thư hỏi chuyện nó, nó cũng rất lễ phép chào lại: “Cháu chào cô.” Không
ngờ cậu bé không sợ hãi cũng không khó chịu.
Âu Hành Thư xoa xoa đầu Vạn Tường, quay sang nói với Khổng Lập Thanh: “Cô dạy con rất tốt.”
Khổng Lập Thanh không nói gì, chỉ khẽ cười. Kỳ thực cô cũng không
biết mình đã dạy Vạn Tường những gì, chỉ là tuổi thơ của cô quá nhọc
nhằn đau khổ, cho nên đối với Khổng Vạn Tường từ đó tới nay cô chưa từng đánh đòn, cũng không mắng thằng bé, đối xử với nó rất bình đẳng, cố
gắng cho nó môi trường tốt nhất để phát triển. Cô đã sớm biết Khổng Vạn
Tường có chỉ số IQ rất cao, độ mẫn cảm với người và sự việc của thằng bé cũng vượt xa chúng bạn đồng trang lứa. Nhưng đó là thằng bé thừa hưởng
gene di truyền từ bố mẹ, cô thật sự không dạy cho nó điều gì.
Khổng Lập Thanh duỗi dài cánh tay ôm Khổng Vạn Tường vào lòng, cô
biết lúc này đây thằng bé đang rất khó chịu, đêm qua cô đã nói dối nó,
giải thích lý do bọn họ chuyển nhà cho nó là vì mình có bạn trai. Vạn
Tường không phản ứng ầm ĩ nhưng cả đêm tâm trạng không vui. Cho dù cô
lần nữa đảm bảo là hai người sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau, nhưng thằng bé ngủ vẫn tỉnh giấc mấy lần, mỗi lần thức dậy lại nửa tỉnh nửa mê ôm
cô khóc. Cô biết Vạn Tường đang thấy bất an, tất cả những gì của cô đều
dành cho nó nhưng như vậy có lẽ vẫn chưa đủ. Cô cũng là bất đắc dĩ, bởi
vì cô không phải mẹ ruột của nó, cô cũng không thể cho nó một mái nhà
đúng nghĩa.
Xe chạy khoảng ba mươi phút thì dừng lại, kiến trúc trước mặt Khổng
Lập Thanh cũng coi như quen thuộc, tòa nhà tương đối gần trung tâm thành phố, cũng là biểu tượng của thành phố này, hai tòa nhà đứng cạnh nhau
giống như hai thanh kiếm đâm thẳng lên trời cao, trước nhà ít người đi
lại. Âu Hành Thư đứng cạnh Khổng Lập Thanh chỉ sang tòa nhà bên cạnh,
nói: “Tòa nhà đó là khu văn phòng, phòng làm việc của anh Chu ở tầng
trên cùng, tòa nhà này là khu dân cư, căn hộ của anh Chu cũng ở tầng cao nhất.” Nói xong Âu Hành Thư lại nhìn hai người một lớn một nhỏ bên
cạnh, nói: “Chúng ta vào thôi.”
Đá cẩm thạch sáng bóng khắp mọi nơi, đi lên tiếng bước chân vang khắp đại sảnh, thang máy thiết kế ngay trong phòng ở. Khổng Lập Thanh ít
tiếp xúc với bên ngoài, thấy cảnh tượng xa hoa này lòng không khỏi hơi
sốc, cũng có chút tự ti.
Thang máy mở ra ngay ở phòng khách, không gian rất rộng, nền lát đá
cẩm thạch đen, tiếng giày cao gót của Âu Hành Thư gõ “cộc cộc” trên nền
đá. Khổng Lập Thanh dắt tay Khổng Vạn Tường ra khỏi thang máy, vào đến
phòng khách, đập vào mắt là bộ sofa da đen cỡ đại, phía trước sofa trải
tấm thảm lông dê trắng tinh, bài trí màu sắc tương phản như vậy khiến
người nhìn có cảm giác lóa mắt.
Khổng Lập Thanh quan sát xung quanh, cô phát hiện bên trái mình là
một cánh cửa lớn, bên phải là quầy bar. Cùng Âu Hành Thư đi vào trong,
toàn bộ căn phòng hiện ra trước mắt, không gian phòng khách được chia
thành hai nửa, bên phải tính từ cửa vào là một phòng khách bình thường,
có một mặt tường là cửa sổ kính sát đất, quầy bar, sofa, bàn trà, còn có một màn hình ti vi LCD cỡ lớn. Bên trái so với bên phải cao hơn hai bậc thang, giống như một gian phòng khác, ở đó đặt một cây đại dương cầm,
thân đàn đen bóng, cảm giác soi gương được, bức tường trắng treo mấy bức tranh sơn dầu khung mạ vàng, góc tường kê một bộ sofa vải màu xanh đậm, gối dựa trên sofa cùng tone màu với tranh treo tường tạo cảm giác ấm áp và t