
i. Đối với chuyện phấn đấu trên con đường sự nghiệp, cô nghĩ chậm một vài năm cũng chẳng vấn đề gì. Cô ở cùng Khổng Vạn Tường, đi làm từ
chín giờ sáng tới năm giờ chiều càng thích hợp chăm sóc cậu bé. Sau này
cô không cần dùng đồng hồ báo thức để đánh thức Vạn Tường, cũng không
phải trực đêm bỏ mặc Vạn Tường ở nhà ngủ một mình. Bệnh viện này trả
Khổng Lập Thanh mức lương cũng không kém gì mức lương ở bệnh viện cô
từng làm, Khổng Lập Thanh đương nhiên rất mãn nguyện mà đồng ý.
Kỳ thực trong chuyện này Khổng Lập Thanh không hề hay biết là, Lục
Húc tìm được một vị quan chức cao cấp, tiếp cận từng cấp từng cấp để sắp xếp chuyện này. Đợi đến khi người này hoàn thành xong nhiệm vụ mới bố
trí công việc cho Khổng Lập Thanh. Lục Húc biết trong chuyện lần này có
nhiều khúc mắc nên trước buổi phỏng vấn, đích thân anh ta còn bố trí một chuyến đi đến bệnh viện, trực tiếp giám sát công việc, nhớ Khổng Lập
Thanh còn phải nuôi Khổng Vạn Tường nên đã chọn cho cô công việc này.
Việc sắp xếp tiến hành chu đáo như vậy cho nên cô hoàn toàn không thể
biết được nội tình.
Tìm được việc tốt, Khổng Lập Thanh thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, lúc
đón Khổng Vạn Tường tan học, còn cao hứng bế cậu bé từ trên xe xuống,
thơm lên má cậu một cái rõ mạnh.
Vạn Tường rất tinh ý nhận ra tâm trạng vui vẻ của mẹ, bèn ôm lấy cổ
cô, bàn tay đưa lên lau nước miếng dính trên má, phụng phịu trách: “Mẹ,
các bạn nhìn đấy.”
Khổng Lập Thanh cười ha ha nói: “Chơi thêm một lát hãy lên nhà.”
Vạn Tường tuột xuống khỏi tay Khổng Lập Thanh: “Đi xe đạp.”
“Được, không thành vấn đề.” Khổng Lập Thanh đồng ý ngay.
Đồ chơi của Khổng Vạn Tường không nhiều. Lúc Khổng Lập Thanh đón cậu
bé về, cậu bé còn có dấu hiệu của trẻ tự kỷ, cả ngày đều ngồi im không
nói không cười không hoạt động gì. Khổng Lập Thanh lúc đó vừa mới đi
làm, cô cũng bận không có thời gian đưa Vạn Tường đi chọn mua đồ chơi.
Sau này Vạn Tường dạn dĩ hơn một chút thì họ cùng chơi ở vườn trẻ, Khổng Vạn Tường lại là đứa bé quá biết điều, không bao giờ mè nheo đòi mua đồ gì.
Trước đây không lâu, tham gia hoạt động truyền thông đại chúng, ngày
công có thể dùng đổi đồ, Khổng Lập Thanh dùng số ngày công tích lũy mấy
năm của mình đổi cho Khổng Vạn Tường chiếc xe đạp. Dạo này Khổng Lập
Thanh hầu như ngày nào cũng đưa Vạn Tường xuống sân khu nhà để tập xe,
học trò mới nên cậu bé rất thích.
Ở cùng khu nhà với Khổng Lập Thanh toàn là tầng lớp trung lưu, rất
nhiều nhà là cả gia đình ở cùng trong một căn hộ, khu chung cư không
tránh khỏi phải xả rác, cư dân phương Bắc lại có thói quen mang rác để ở ngoài hành lang. Khổng Lập Thanh sống trên tầng cao nhất, cả tầng có
hai căn hộ, không có hành lang, cho nên rác phải để ở cầu thang thoát
hiểm. Nhà nhà đều mang rác ra hành lang để cho nên dù rác không nhiều,
cũng không làm vướng lối đi lại nhưng nhìn rất mất mỹ quan, cũng rất mất vệ sinh, nhắc nhở vô số lần nhưng vẫn không thay đổi được tình hình.
Khổng Lập Thanh có thói quen sạch sẽ, Dương Diêu Khả hàng xóm của cô
cũng là người sạch sẽ cho nên cầu thang thoát hiểm tầng cô là sạch nhất. Khổng Lập Thanh để xe đạp của Khổng Vạn Tường trong góc của cầu thang
thoát hiểm, cô thực sự cũng không có cách nào khác, giá như trong nhà
rộng hơn một chút, cô cũng không phải làm thế.
Hai mẹ con dắt xe đạp vào thang máy đi xuống sân, Khổng Lập Thanh dặn dò Vạn Tường chú ý cẩn thận khi tự chơi, sau đó cô ngồi sang một bên
xem đám trẻ con vui vẻ chơi đùa.
Khổng Vạn Tường đạp xe chầm chậm, không chạy theo vòng như những đứa
trẻ lớn hơn, cậu bé điều khiển xe đi theo đường thẳng. Ngồi nghiêm chỉnh trên yên xe, bàn chân chỉ nhấn nhẹ xuống pê-đan như sợ làm nó đau.
Khổng Lập Thanh ngồi bên quan sát, thi thoảng cậu bé bị ngã, cô sẽ chạy
đến đỡ nó ngồi dậy.
Khổng Vạn Tường mỗi lần bị ngã xe, trong cơn đau theo bản năng luôn
quay đầu nhìn về phía Khổng Lập Thanh, Khổng Lập Thanh lại luôn quay đầu nhìn sang hướng khác giả vờ như không nhìn thấy nó. Cô không dạy Vạn
Tường theo sách vở hay khoa học, từ nhỏ đến lớn không được ai dạy dỗ cho nên khi cô dạy Vạn Tường, mọi thứ gần như làm theo bản năng. Khổng Lập
Thanh nghĩ, trẻ con nhất định muốn được cưng chiều, nhưng bố mẹ nhất
định cũng không nên cưng chiều con ra mặt, như thế đứa trẻ sẽ dễ sinh
hư.
Khổng Vạn Tường loạng choạng ngã xe mấy lần đã bắt đầu đi thành thạo
hơn. Lúc quẹo xe không phải lần nào cũng ngã nữa, cậu bé thuận lợi đạp
mấy vòng, bắt đầu có can đảm tăng tốc, Khổng Lập Thanh hài lòng nhìn cậu bé đạp xe lướt qua mặt như một cơn gió vui vẻ gọi mình: “Mẹ, mẹ nhìn
xem.”
Khổng Lập Thanh ở phía sau cũng lớn tiếng phối hợp, khen ngợi hết lời: “Ôi, Vạn Tường đã biết quẹo xe rồi, tuyệt quá.”
Vạn Tường cười tít mắt, miệng khẽ “Wow” một tiếng, lướt qua Khổng Lập Thanh.
Khổng Vạn Tường càng chơi càng hăng, đến mức có phần mải chơi quên cả đường về, vận động nhiều đến nỗi mặt đã lấm tấm mồ hôi mà vẫn chưa muốn ngừng. Nhưng thói đời vui quá hóa buồn, khi Vạn Tường một lần nữa thực
hành kỹ thuật quẹo xe, do đã thấm mệt, không làm chủ được tốc