
về phía cửa sổ, khuỷu tay tì lên thành ghế, bàn tay chống cằm nhìn ra bầu trời mờ tối.
Căn phòng Chu Diệp Chương đang ngồi rất rộng, một mặt tường là cửa
kính, ngoài cửa sổ là cảnh thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Đứng bên cửa kính nhìn ra ngoài, Chu Diệp Chương có cảm giác cả thành phố đang nằm
dưới chân mình vậy. Căn phòng dùng màu chủ đạo là màu nâu trầm cho nên
có cảm giác giống phòng ngủ, nhưng đối diện với chiếc giường lớn trang
trí hoa lệ lại là một giá sách và bàn làm việc cỡ lớn. Trong phòng chỉ
bật một ngọn đèn, không gian mờ mờ, bóng đồ đạc đổ dài trên nền nhà,
phòng rất rộng nhưng cách bài trí tổng thể lại khiến người ta có cảm
giác bí bách, không thoải mái.
Chu Diệp Chương đứng nhìn ra ngoài cửa sổ không lâu lại quay ghế
ngồi, anh ngả người trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng tư thế này không
duy trì được lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, anh lập tức mở mắt.
Gõ cửa dường như chỉ là động tác đánh tiếng của người bên ngoài, ngay khi dứt tiếng gõ, cửa được mở ra, người đi vào là Lục Húc. Chu Diệp
Chương nhìn chiếc cặp số trong tay anh ta, ánh mắt có chút thay đổi.
Lục Húc bước đến đứng đối diện với ông chủ, cách bàn làm việc, anh ta đặt chiếc cặp số xuống, nói: “Anh Chu, như anh dự đoán, cô ấy không
nhận.”
Chu Diệp Chương mặt không đổi, anh hơi uể oải đứng dậy khỏi ghế, thờ ơ nói: “Tặng quà người này cũng phải có thủ đoạn mới được.” Chu Diệp
Chương đưa tập tài liệu đến trước mặt Lục Húc: “Cậu đọc đi, sau này chú ý sắp xếp một chút, nhớ làm kín đáo, không được ảnh hưởng tới cuộc sống
của cô ấy.”
Lục Húc cầm tập tài liệu, tiện tay giở hai trang, Chu Diệp Chương đi
vòng qua bàn làm việc đến vỗ vỗ vai Lục Húc: “Tôi muốn nghỉ, cậu mang về xem, xem xong mang trả cho tôi.”
Lục Húc hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Chu Diệp Chương không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng tắm, Lục Húc
bước ra khỏi phòng, căn phòng lại lần nữa chìm vào bóng đêm yên tĩnh,
chỉ còn nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra.
Vì Chu Diệp Chương đã có chỉ thị nên chỉ mấy ngày sau là Khổng Lập
Thanh tìm được việc, đương nhiên chuyện này ẩn tình thế nào Khổng Lập
Thanh không hề biết.
Thời gian này cô gửi rất nhiều hồ sơ xin việc trên mạng, cô đã học
được chiêu ứng tuyển lợi hại này, một hồ sơ gửi đi, đổi lại là mấy bệnh
viện hồi đáp, nhưng đều là những bệnh viện ngoại thành. Thành phố B này
người khôn của khó, cạnh tranh khốc liệt, không quen biết lại muốn tìm
việc trong bệnh viện nội thành thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Hai ngày nay Khổng Lập Thanh cũng đã nghĩ đến việc đưa Khổng Vạn Tường chuyển ra ngoại thành sống, ở đó tuy chất lượng cuộc sống không được như ở thành
phố nhưng tiền nhà rẻ hơn thành phố B này nhiều. Cô bán căn nhà đang ở
chuyển tới ngoại thành làm việc, nói không chừng cuộc sống sẽ dễ thở
hơn. Đấy là nghĩ đi nhưng Khổng Lập Thanh cũng phải nghĩ lại, chuyển ra
ngoại thành phải lo bán nhà, mua nhà, tìm việc, chuyển trường… từng ấy
nói thì dễ, làm thì khó.
Khổng Lập Thanh vẫn đang trăn trở với việc chuyển nhà ra ngoại thành, nhưng chưa kịp nghĩ sâu hơn đã nhận được thông báo mời đến phỏng vấn
của một bệnh viện hạng ba ở thành phố B này, thông báo lại không gửi qua email mà là có người gọi đến số máy bàn nhà cô, nói năng cũng rất lịch
sự.
Khổng Lập Thanh lắp ba lắp bắp xác nhận lại thời gian phỏng vấn với
người của bệnh viện đó, rồi mơ mơ hồ hồ đặt điện thoại xuống nhìn ra cửa sổ không dám tin. Cô sống đến từng này năm rồi, chưa từng may mắn như
thế bao giờ. Cho nên không cần thắc mắc vì sao lúc này cô nhìn ra ngoài
như muốn biết mặt trời mọc lên từ phía Tây không. Ngoài cửa sổ là ánh
nắng chói chang đến nhức mắt của mặt trời đang lửng lơ trên đỉnh, lúc
này không thể biết mặt trời mọc lên từ phía nào, nhưng Khổng Lập Thanh
biết mình không nằm mơ, cô giống như vừa thoát khỏi kiếp nạn, cô tìm
được việc làm rồi.
Phỏng vấn chỉ là thủ tục, thời gian vỏn vẹn độ uống một tách trà,
thái độ khách khí của người phỏng vấn khiến cô cảm thấy rất lạ. Đi phỏng vấn mà không bị hỏi câu nào khiến Khổng Lập Thanh vô cùng ngỡ ngàng,
chỉ sau mấy câu trao đổi đơn giản họ đã sắp xếp xong công việc cho cô.
Tình huống này khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Khổng Lập Thanh lần này được phân đến khoa sản, phụ trách bệnh nhân
ngoại trú. Vị chủ nhiệm khoa lúc tiếp nhận cô còn dùng cách nói rất
khách sáo, hỏi cô có hài lòng không, còn gợi ý nếu cô không thích cũng
có thể yêu cầu điều chỉnh.
Đối với bệnh viện ở Trung Quốc, bác sĩ y tá khi bị phân đến khu ngoại trú đều coi như không có tương lai, bệnh nhân ngoại trú không cần làm
phẫu thuật, như vậy công việc nhẹ nhàng nhưng không có cơ hội thăng
tiến. Bác sĩ mà bị chuyển từ phòng cấp cứu tới khu ngoại trú thì đều
mang ý nghĩa như là phạm nhân bị đày ra biên ải chịu tội. Nhưng Khổng
Lập Thanh lại cảm thấy trong hoàn cảnh hiện tại, đây là công việc trong
mơ với mình. Cô là người không có tham vọng, mong muốn lớn nhất là tìm
được một công việc ổn định, có thể nuôi dưỡng tốt Khổng Vạn Tường là
được rồ