
h
ta trở nên nghiêm nghị nhìn cô nói: “Đúng thế, cô cần giúp gì cứ nói.”
Khổng Lập Thanh nhìn Lục Húc chan chứa hy vọng, chầm chậm nói: “Anh có thể sửa lại đường dây mạng như cũ cho tôi được không?”
Lục Húc đứng ngẩn ra ở đó, nhìn Khổng Lập Thanh vô cùng kinh ngạc.
Khổng Lập Thanh nhìn vào mắt Lục Húc, trong lòng vô cùng thất vọng, giọng lạc hẳn đi, hỏi: “Không thể sửa à?”
Lục Húc tiếp tục nhìn Khổng Lập Thanh bằng ánh mắt không thể hiểu
nổi, sau đó không nói câu gì, đi thẳng ra phía sau đẩy sofa dịch sang
một bên, nhặt đầu dây nằm trên nền đất cắm lại vào sau màn hình tinh thể lỏng.
Khổng Lập Thanh nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lục Húc đứng ở đối
diện, cảm thấy hơi xấu hổ, cô bèn quay mặt nhìn sang hướng khác. Lục Húc đương nhiên không ngại ngùng gì, anh ta đẩy sofa về vị trí cũ, khẽ
chỉnh lại trang phục rồi bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh nói một câu: “Danh thiếp cô giữ cẩn thận, có chuyện gì nhất định phải gọi điện, hiểu không?”
“À, được rồi.” Khổng Lập Thanh thật sự vẫn còn thấy xấu hổ, lí nhí nhận lời.
Lục Húc chăm chú nhìn Khổng Lập Thanh, cuối cùng xách cặp số tiền đi
khỏi nhà cô. Khổng Lập Thanh từ phía sau anh ta khách khí nói: “Anh đi
cẩn thận.”
Máy tính đối với trạch nữ[1'> như Khổng Lập Thanh mà nói, so với số
tiền không thể tiêu và lời hứa hão huyền kia, thì càng thiết thực hơn
nhiều, cho nên với Lục Húc vốn không quá ghét lời nói cũng lịch sự hơn
một chút.
[1'> Trạch nữ: Chỉ người phụ nữ suốt ngày ở trong nhà.
Lục Húc đang bước đi phía trước, nghe thấy câu nói của Khổng Lập
Thanh, dừng lại một chút, anh ta quay người nhìn Khổng Lập Thanh mỉm
cười, dường như định nói câu gì đó, nhưng Khổng Lập Thanh thấy anh ta
đột ngột quay người lại thì giật mình tròn mắt nhìn anh ta.
Đôi môi Lục Húc hơi động, cuối cùng lại không nói gì, cũng không đứng nhìn Khổng Lập Thanh nữa mà dứt khoát xoay người bước đi.
“Làm phiền rồi, cô Khổng, chào cô.” Lục Húc dừng ở cửa khách sáo nói câu tạm biệt.
Khổng Lập Thanh vịn tay vào cửa cũng khách khí đáp lại: “Tạm biệt. Anh đi đường cẩn thận.”
Lục Húc nhìn cô cười cười, bước vào trong thang máy.
Khổng Lập Thanh đóng cửa đi vào nhà, lòng không gợn suy nghĩ, lúc đi
ngang qua thùng rác đặt bên sofa, cô tiện tay ném chiếc danh thiếp kia
vào.
Đêm nay Khổng Lập Thanh lên mạng đăng hồ sơ năng lực trên rất nhiều
trang người tìm việc, lúc bế Vạn Tường đi tiểu đêm, cuối cùng Khổng Lập
Thanh cũng cảm thấy buồn ngủ. Cô tắt máy tính, vệ sinh cá nhân rồi lên
giường ôm Vạn Tường, trước khi nhắm mắt, Khổng Lập Thanh điểm nhanh lại
những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, lòng thầm cầu nguyện Thượng
Đế phù hộ cô sớm tìm được công việc để cuộc sống trở lại bình thường.
Trên thế giới này, phía sau mỗi câu chuyện luôn có nhiều ẩn số, Khổng Lập Thanh vốn thông minh nên sớm thấu hiểu đạo lý này. Nhưng trong hoàn cảnh sống đơn điệu và hạn hẹp như của Khổng Lập Thanh mà cô có thể quan sát hay phân tích thấu đáo được một trong những ẩn số ấy cũng là chuyện quá khó khăn rồi. Cho nên phân tích sự việc xảy ra, Khổng Lập Thanh rút kết luận: Sau chuyện cô từ chối nhận số tiền Lục Húc mang đến, quan hệ
giữa cô và Chu Diệp Chương sẽ dừng ở đó. Cô chỉ là một nhân vật bình
thường đã hết giá trị lợi dụng cũng chẳng có sợi dây tình cảm nào với
bọn họ. Khổng Lập Thanh thực ra mà nói rất thông minh, nhưng trải nghiệm không nhiều đã khiến cô luôn nhìn mọi chuyện theo hướng đơn giản hóa,
từ bụng ta suy ra bụng người như thế. Cô đã bỏ qua sự phức tạp trong bản tính con người, hoặc là với hoàn cảnh của cô cũng không thể tưởng tượng nổi thế giới này có một bộ phận người đứng trên đỉnh cao, họ nắm đại
quyền và hành động vô cùng nhanh như vậy.
Khổng Lập Thanh không biết và cũng không tưởng tượng nổi, người đàn
ông tên Chu Diệp Chương rời nhà cô vào tối hôm trước, thì sáng hôm sau,
báo cáo điều tra chi tiết về cô đã được đặt trên bàn làm việc của anh
ta.
Tập báo cáo này dài đến bảy, tám trang, cho dù không chi tiết đến mức liệt kê một ngày Khổng Lập Thanh ăn mấy bữa, vào nhà vệ sinh mấy lần
nhưng những chuyện lớn chuyện nhỏ của cô từ tên thầy cô giáo thời cấp ba cho tới đại học… đều có ghi chép đầy đủ. Bản báo cáo này vừa chân thực
vừa chi tiết, qua từng mốc thời gian đều có thể hình dung rõ ràng về con người và cuộc sống của Khổng Lập Thanh, đằng sau bản báo cáo thậm chí
còn có mấy kiểu ảnh mới nhất của cô.
Nói những bức ảnh ấy là mới nhất cũng không phải nói quá, bởi vì bối
cảnh của chúng chính là vườn trẻ ở trường mẫu giáo vào buổi chiều hôm
Khổng Lập Thanh đến đón Khổng Vạn Tường. Trong số đó có một tấm chụp
Khổng Lập Thanh đang chăm chú quan sát bọn trẻ vui chơi, cô đứng nhìn về hướng mặt trời đang lặn, một tay giơ lên ngang trán che mắt, đuôi mắt
nheo nheo, khóe miệng cong cong. Có thể là do góc chụp, ánh mặt trời
cuối ngày vây quanh cô tôn lên đường nét hiền hòa của khuôn mặt, nhìn
Khổng Lập Thanh trong bức hình đó có thần hơn rất nhiều. Chu Diệp Chương cầm bức ảnh lên ngắm một lúc rồi nhẹ nhàng đặt nó trở lại bàn, anh điều chỉnh ghế ngồi xoay