
độ, chiếc
xe bị đổ nhào sang một bên. Khổng Lập Thanh biết cú ngã này rất đau,
nhưng cô cũng không quá lo lắng, chầm chậm đi đến đó.
Vạn Tường đã tự mình bò dậy, đang ngồi trên đất, chiếc xe chổng kềnh
bên cạnh, hai bánh vẫn quay tròn. Cậu bé cúi đầu nhìn vết máu rịn ra
trên đầu gối nhưng không khóc.
Khổng Lập Thanh ngồi xổm trước mặt Vạn Tường, xem xét vết thương trên đầu gối cho thằng bé, đúng như cô nghĩ, đầu gối Vạn Tường chỉ là bị
trầy da, không quá nghiêm trọng, cô nhẹ giọng hỏi: “Đau không con?”
Khổng Vạn Tường bưng mặt đứng lên, mắt ngân ngấn nước, muốn khóc
nhưng lại cố kìm nước mắt không cho chảy xuống. Khổng Vạn Tường là đứa
trẻ có ngoại hình kế thừa được những nét đẹp của bố và mẹ, cho dù bây
giờ đang còn là một đứa bé, khuôn mặt chưa có góc cạnh, nhưng nhìn đã
thấy môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú, cứ theo đó mà đoán sau này
hẳn sẽ là một anh chàng đẹp trai. Khuôn mặt cậu bé bây giờ hiện rõ vẻ
chịu đựng, muốn khóc mà không dám khóc. Khổng Lập Thanh nhìn Vạn Tường
một lát, đột nhiên bật cười, cô giơ tay bẹo má cậu bé: “Con muốn khóc
thì cứ khóc đi, nhịn làm gì?”
Bị Khổng Lập Thanh trêu như vậy, cũng không cãi lại, nó muốn cười
nhưng lại ngượng, vậy là cúi đầu chui tọt vào vòng tay Khổng Lập Thanh.
Cô ôm Vạn Tường đứng dậy, dịu dàng hỏi: “Chúng ta không chơi nữa, về nhà bôi thuốc được không?”
Vạn Tường gục trong vòng ôm ấm áp, nói nhỏ: “Mẹ, Vạn Tường đau muốn chết luôn.”
“Mẹ biết rồi, lát nữa về nhà bôi thuốc sẽ đỡ.” Khổng Lập Thanh an ủi mấy câu rồi bế cậu bé vào trong khu nhà.
Bôi thuốc cho Vạn Tường xong, Khổng Lập Thanh để cậu bé tự ngồi xem ti vi còn mình thì xuống sân khu nhà cất xe đạp.
Lúc này đã là chập choạng tối, xung quanh khu nhà đều đã lên đèn.
Khổng Lập Thanh xuống sân dựng xe lên, lúc chuẩn bị dắt xe vào nhà, mắt
cô thoáng thấy bóng người đi về phía mình. Ánh sáng hơi yếu, Khổng Lập
Thanh không có cách nào nhìn rõ, cũng không có ý định nhìn rõ, Vạn Tường còn đang ở nhà đợi cô. Nhưng khi cô đẩy xe đi vào khu nhà, chuẩn bị đưa tay bấm thang máy thì phía sau truyền đến giọng đàn ông: “Lập Thanh.”
Khổng Lập Thanh nhắm mắt, quả nhiên là Hạ Chí Thần, cô bất đắc dĩ quay người lại.
Hạ Chí Thần quay lưng về phía ánh dương sắp lặn, biểu cảm trên mặt
anh ta không nhìn rõ được: “Lập Thanh, dạo này em ổn không? Anh tiện
đường đi qua đây nên đến thăm em.”
Khổng Lập Thanh cảm thấy hơi bất lực, cũng thấy rất phiền, nhưng cô
là kiểu người dù có ghét người khác đến đâu cũng không nói ra những lời
quá khích, đành chỉ biết cúi đầu đứng đó im lặng không nói gì.
Hai năm nay hầu như Khổng Lập Thanh ngày nào cũng nhìn thấy người đàn ông này. Bởi lẽ họ vốn làm cùng một khoa. Lần Khổng Lập Thanh xảy ra
chuyện, anh ta cũng là một trong những người bênh vực cho cô. Nhưng hai
năm này Khổng Lập Thanh cũng luôn có ý tránh mặt. Có điều tránh mặt cũng chỉ là cách vạn bất đắc dĩ. Người này những năm gần đây dường như cũng
đã quen thái độ đó của cô nên không phàn nàn gì, luôn lặng lẽ chấp nhận. Thế nhưng hôm nay anh ta có vẻ đang bị kích thích bởi điều gì đó, bỗng
nhiên nôn nóng khác thường: “Lập Thanh, em không có gì để nói với anh
sao? Chuyện năm đó anh thực sự không biết, mà vẫn không thể được tha thứ sao? Lẽ nào chúng ta không thể là bạn bè bình thường được?”
Hạ Chí Thần hỏi liên tiếp mấy câu, Khổng Lập Thanh bối rối không biết nên phản ứng thế nào. Con người cô tương đối nhu nhược, bị người khác
dồn ép một chút là sẽ không biết phải làm sao ngay, cô mấp máy miệng
định nói nhưng rồi lại không biết phải nói gì mới được. Thật sự thì câu
chuyện giữa họ còn xa mới đơn giản như suy nghĩ của Hạ Chí Thần. Cha của Hạ Chí Thần là phó giám đốc bệnh viện Khổng Lập Thanh làm trước đây. Mà công việc tại đó của Khổng Lập Thanh cũng là do Hạ Chí Thần sắp xếp,
cho nên Khổng Lập Thanh vào làm chưa bao lâu mẹ anh ta đã tìm đến cô.
Sau hai năm, Khổng Lập Thanh vẫn còn nhớ như in ánh mắt khinh miệt
của người phụ nữ đó, bà ta cảnh cáo Khổng Lập Thanh đã không giỏi chẳng
giàu thì đừng có suy nghĩ trèo cao. Bà ta còn nói, nể mặt con trai, có
thể đồng ý thu xếp công việc cho cô, nhưng chỉ cần bà ta nghe được phong thanh tin đồn tình cảm giữa hai người, bà ta sẽ làm cho cô không chỉ
mất việc mà còn mất luôn cả cơ hội ở lại thành phố B này.
Thực sự mà nói, nếu là sai lầm thời tuổi trẻ, cô có gì mà không thể
tha thứ, nhưng chuyện này nữa thì không được, cô muốn yên thân, cô còn
phải nuôi con, cho nên dù thế nào cũng chỉ có thể làm một người yên
phận.
Khổng Lập Thanh ngây ngô cúi đầu đứng đó, cô cảm thấy đến lúc này tất cả đã qua rồi, cô cũng đã không còn làm ở bệnh viện đó nữa. Vậy cô có
cần giải thích với Hạ Chí Thần một chút không. Khổng Lập Thanh ngẩng lên mấp máy miệng định nói, nhưng những gì cô nhìn thấy đã khiến cô lập tức sững lại.
Hạ Chí Thần quay lưng vào nên không nhìn thấy, Khổng Lập Thanh đứng
đối diện với anh ta lại nhìn rất rõ, phía đối diện đang có ba người đi
vào, một người là Dương Diêu Khả, hàng xóm của cô, người nữa là Chu Diệp Chương, hai người đi ngang