Insane
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323240

Bình chọn: 7.00/10/324 lượt.

òn đến chỗ bình nước rót một cốc nước nóng, bê đến trước mặt người đàn ông bị

thương, vừa đi vừa hỏi: “Anh có dị ứng penicillin không?”

Từ khi Khổng Lập Thanh bước ra phòng khách, đôi mắt người đàn ông ấy

dường như dán chặt vào cô, lúc này khóe miệng dường như còn mang theo

nét cười. Khổng Lập Thanh đối với người này không thể coi là có thiện

cảm, đưa thuốc cho anh ta uống chỉ là làm theo câu lương y như từ mẫu mà thôi. Còn chưa bước qua cửa, cô đã thấy mặt anh ta tái đi, môi trắng

nhợt khô nứt, cho dù chưa cặp nhiệt độ, cô cũng biết anh ta bị sốt rồi.

Người đàn ông nhìn Khổng Lập Thanh, biểu tình trên mặt anh ta dường như thoải mái hơn nhiều, khẽ lắc đầu.

“Uống bốn viên nhé.” Khổng Lập Thanh thờ ơ nói, đặt thuốc và nước xuống bàn trà trước mặt anh ta.

“Cảm ơn.” Người đàn ông nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, khẽ nói.

Hai người nói với nhau xong thì Lục Húc đứng cạnh cũng cúp máy, anh

ta cất điện thoại, nói với Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng, có thể phiền cô

làm cho chúng tôi bữa sáng được không?”

Biểu tình và ngữ khí của Lục Húc đều rất chân thành, Khổng Lập Thanh

cũng không thấy khó chịu với lời thỉnh cầu của họ, nghĩ một lát cô nói:

“Tôi chỉ biết nấu mỳ.” Thực ra Khổng Lập Thanh không chỉ biết nấu mỳ,

ngay từ nhỏ, một bữa sáng đã không làm khó được cô, từ góc độ chăm sóc

bệnh nhân, cô nên nấu cháo hoặc món gì đó, nhưng cô không thích họ, cho

nên cũng không muốn cầu kỳ.

Lục Húc không có ý kiến gì thêm, gật đầu nói: “Vậy làm phiền cô.”

Khổng Lập Thanh nấu mỳ theo cách của người miền Nam. Đầu tiên cho mỳ

vào nước đun sôi, sau đó cho thêm rau quả đun cùng, rồi nêm nếm gia vị,

một ít mỡ lợn tự rán, xì dầu, muối, mỳ chính, và một chút hành lá, xong

múc ra bát tô to. Bát mỳ bày ra xanh xanh trắng trắng nhìn rất ngon mắt, Khổng Lập Thanh cũng rất thích ăn. Cô lớn lên ở miền Bắc, món mỳ miền

Nam này là cô học từ mẹ, điều duy nhất cô không bao giờ quên mỗi khi nhớ về bà là bà luôn nấu món mỳ này cho cô ăn.

Khổng Lập Thanh nấu ba bát mỳ to, bê ra bàn ăn rồi nói vọng vào phòng khách: “Mỳ nấu xong rồi, ăn thôi.”

Khổng Lập Thanh gọi xong người là ngồi xuống ăn luôn, hai người kia

đi vào ngồi xuống, cô cũng chẳng ngẩng lên nhìn. Chỉ khi đã ăn hết nửa

bát mỳ, cảm giác có đôi mắt đang nghiên cứu mình, một chút xấu hổ dâng

lên trong lòng, mặt cô cũng nóng dần lên.

Khổng Lập Thanh chỉ cần không ốm đều sẽ ăn rất khỏe, cô thích tất cả

các loại thức ăn, khi ăn bất cứ thứ gì cũng rất chuyên chú. Hồi nhỏ cô

đã trải qua những lần suýt chết đói, cha cô tuy không phải rất nghèo,

ngược lại những năm đó chuyện cơm áo chẳng phải vấn đề, nhưng ông ta lại có một sở thích đáng sợ là bỏ đói cô. Thuở nhỏ cứ ít lâu cô lại bị bỏ

đói mấy ngày, no dồn đói góp, cô trở nên có xu hướng nghiện đồ ăn.

Khổng Lập Thanh tự biết mình ăn rất nhanh, bộ dáng lúc ăn cũng chẳng

thanh lịch gì, bình thường ra ngoài ăn cùng bạn bè còn giữ ý tứ tự kiềm

chế, nhưng khi ăn ở nhà luôn tự do thoải mái, kết quả lại bị hai người

này nhìn thấy. Trong lòng cô phiền muộn, tật xấu bị người khác nắm được, thật không thoải mái gì.

Khổng Lập Thanh không thích bị người khác quan sát trong lúc ăn, cô

cũng không muốn nói chuyện với hai người họ, vậy là cô nuốt nước miếng,

cúi đầu bê bát ra ngồi ăn ngoài sofa, mở ti vi vừa xem vừa ăn nốt, tránh khỏi tầm nhìn của ánh mắt khiến cô không thoải mái kia.

Bên này bàn ăn, Lục Húc trông thấy nụ cười không rõ của ông chủ cũng

có chút choáng váng. Hai người đàn ông cùng quay ra nhìn người phụ nữ

ngồi trên sofa cắm cúi ăn đến toát mồ hôi, sau đó cả hai không ai nói gì bắt đầu ăn sáng.

Ăn sáng xong, Khổng Lập Thanh rửa bát, thu dọn nhà bếp, rồi quay lại

phòng khách. Lúc cô bước vào Lục Húc đã không còn ở đó, người đàn ông bị thương ngồi cạnh tay vịn sofa xem thời sự buổi sáng, dáng vẻ rất chăm

chú.

Khổng Lập Thanh đứng ở cửa bếp ngập ngừng một lát rồi khẽ hỏi anh ta: “Tôi lên mạng được không?”

Người đàn ông quay lại nhìn cô khẽ gật đầu: “Được.”

Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, đi vào thư phòng, cô đang thất

nghiệp, lại không thể ra ngoài, chỉ có thể lên mạng tìm việc. Nhưng khi

cô mở máy tính lên chỉ thấy dấu “x” màu đỏ báo hiệu internet không kết

nối.

Khổng Lập Thanh nhất thời không có phản ứng gì, cô đi đến kiểm tra

đường dây nối từ modem đến case máy tính, rút đầu dây ra cắm lại mấy

lượt, kết quả vẫn là dấu “x” đỏ. Khổng Lập Thanh ngồi xổm phía sau case

xem xét các đầu dây cắm đến toát mồ hôi, trong lúc đang buồn phiền vì

chưa tìm ra manh mối đã thấy trên đầu truyền đến tiếng nói: “Vừa xong

tôi quên chưa nói, đêm qua Lục Húc đã thay đổi đường dây điện thoại nhà

cô một chút.”

Khổng Lập Thanh ngẩng phắt lên nhìn, người đàn ông này không biết đã

đứng đó từ lúc nào, anh ta chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, chẳng chút

khách khí tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế dựa duy nhất kê bên bàn làm việc.

Khổng Lập Thanh động não cái là hiểu ngay, đêm qua bọn họ không cho

cô đóng cửa thư phòng, ngắt đường dây điện thoại của cô là vì sợ cô liên lạc với bên ngoài. Nghĩ đến đây cô mới giật mình nhận