
g trả lời.
“Tôi tên là Lục Húc.” Khổng Lập Thanh dừng tay nghi hoặc nhìn người
đối diện. Cô không hiểu chuyện này, người đàn ông đó giới thiệu tên với
cô làm gì, lẽ nào muốn ám chỉ sau này họ sẽ thành bạn bè?
Người đàn ông cũng không nói gì thêm, ánh mắt nhìn cô sáng rực. Khổng Lập Thanh bị ánh mắt đó làm cho lúng túng. “Ờ” cô bối rối đáp lại một
tiếng theo phép lịch sự tối thiểu.
Sau đó hai người không nói thêm, Khổng Lập Thanh tiếp tục phơi đồ, người đàn ông tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Phơi phóng xong, Khổng Lập Thanh vội vã quay về thư phòng, nhưng cô
cảm giác người đàn ông đó đi ngay sau mình. Đến cửa Khổng Lập Thanh bèn
dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng dừng, cô nghiêng người giơ tay
đóng cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông.
“Tối nay xin đừng đóng cửa.” Người đàn ông nói, từng câu từng chữ đều là ý thỉnh cầu, thế nhưng ngữ khí và ánh mắt lại có vẻ lạnh lùng ra
lệnh.
Khổng Lập Thanh một tay đặt trên nắm cửa, mặt tỏ vẻ chống đối.
“Không cần đóng cửa!” Lục Húc lạnh lùng nhắc lại lần nữa, không thèm đợi Khổng Lập Thanh đáp lời đã quay ra phòng khách.
Bàn tay Khổng Lập Thanh siết chặt nắm cửa, trong lòng đầy bất mãn.
Đây là địa bàn của cô, cô yêu quý nó, lại là kiểu người sợ hãi và chán
ghét thế giới bên ngoài, phấn đấu bao nhiêu năm cuối cùng cũng có được
tổ ấm của riêng mình, thật không ngờ ngay cả nơi ẩn náu an toàn này cũng bị người ta xâm phạm. Trong lòng Khổng Lập Thanh đầy tức giận và bất
mãn nhưng so sánh lực lượng đôi bên, cô rõ ràng đấu không lại hai người
đàn ông ở ngoài kia, đã không thể đuổi bọn họ đi khỏi thì chỉ còn cách
nhẫn nhịn thỏa hiệp mà thôi.
Cuối cùng Khổng Lập Thanh cũng không dám đóng cửa thư phòng, cô mang
theo chút oán trách lên giường, Khổng Vạn Tường nằm ngủ phía trong, thấy cô nằm xuống, theo thói quen lăn vào lòng cô. Khổng Lập Thanh duỗi tay, đầu Khổng Vạn Tường vừa vặn gối lên đó, hai người phối hợp chuẩn xác.
Khổng Vạn Tường cuộn tròn trong lòng Khổng Lập Thanh, Khổng Lập Thanh gối cằm lên đầu cậu bé.
“Mẹ, mẹ yêu con không?”
“Yêu.”
“Con là bảo bối của mẹ phải không?”
“Ừ.”
Cậu bé từng hỏi cô những câu như vậy, thần kinh của Khổng Vạn Tường
cũng mẫn cảm y hệt như cô. Nhận thấy Khổng Lập Thanh không vui cậu bé
cũng sẽ bất an, cậu bé này với cô luôn cùng có cảm giác không an toàn
như vậy.
Khổng Lập Thanh đưa tay ôm Khổng Vạn Tường, bàn tay nhẹ nhàng xoa
lưng cậu bé, giọng thủ thỉ: “Hôm nay không nói chuyện, được chứ?”
“Vâng.” Cậu bé nằm yên trong vòng tay cô, một chân gác lên bụng Khổng Lập Thanh.
“Mẹ, con đã ngủ thiếp đi à?”
“Ừ, ngoan, Vạn Tường ngoan nhất.” Khổng Lập Thanh nịnh con trai.
Cậu bé thở đều đều nhè nhẹ, cơ thể nhỏ bé mềm đi trong vòng tay Khổng Lập Thanh. Khổng Lập Thanh biết cậu bé đã ngủ, cô đưa tay tắt đèn bàn,
trước mắt chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối, Khổng Lập Thanh mở mắt nhìn lên trần nhà, bên ngoài
thư phòng không chút động tĩnh, thỉnh thoảng qua cửa sổ truyền đến mấy
tiếng xe chạy, tất cả đều yên tĩnh, nhưng ẩn trong đó vẫn là nỗi bất an, cô không ngủ được.
Khổng Lập Thanh vốn là người có thần kinh vững vàng, nhưng những khi
có cảm giác bất an, cô sẽ mất ngủ, sau đó khi mọi chuyện qua đi cô sẽ
ngủ rất lâu để bù lại. Đây cũng là cách để cô vượt qua những nỗi đau
tinh thần thời thơ ấu mà không phát điên hay tự tử.
Cứ thế mở mắt nằm trên giường, bên ngoài từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh gì, thậm chí tiếng xe cộ trên đường buổi sớm cũng không thấy
nữa. Khổng Lập Thanh thở phào, cứ thế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,
quan sát sắc trời dần dần sáng.
Dường như vào lúc tảng sáng, phòng khách có truyền đến chút động
tĩnh, Khổng Lập Thanh căng tai lắng nghe, dường như là Lục Húc gọi điện
thoại cho ai đó. Anh ta nói rất nhỏ, dường như chỉ là nghe, đáp lời cũng rất đơn giản, dùng từ đơn âm tiết, Khổng Lập Thanh không nghe rõ về
những gì họ nói với nhau.
Lúc sau, có tiếng bước chân khẽ đi qua cửa, Lục Húc nói không to
nhưng đủ để Khổng Lập Thanh nghe rõ: “Anh Chu, mọi việc đã được xử lý
xong, Hà Mậu về Hồng Kông, bọn người đó đều đã bị trừ bỏ.”
“Ừm.” Khổng Lập Thanh cảm thấy phản ứng của người đàn ông bị thương
có chút uể oải. Cùng với lời đáp ngắn gọn ấy, cô dường như còn nghe thấy tiếng trở mình của anh ta.
“Tình hình bên ngoài hiện chưa ổn định, người hôm qua đâm anh vẫn
chưa tìm được, A Thần nói, đợi cậu ấy đến thành phố B đích thân đón anh
về.”
“A Thần khi nào đến?” Giọng người đàn ông khàn khàn.
“Chín giờ sáng nay cậu ấy sẽ bay về thành phố B.”
Sau một lúc yên lặng, giọng nói của người bị thương vang lên: “Được rồi!”
Sau đó Khổng Lập Thanh không nghe thấy tiếng nói chuyện nữa. Giống
như tiếng bước chân nhẹ nhàng đi qua phòng cô, dừng lại một chút rồi
biến mất, xung quanh lại chìm vào yên lặng.
Khổng Lập Thanh chầm chậm thả lỏng cơ thể, cô dường như cảm thấy cơn
nguy hiểm đã qua, thần kinh căng như dây đàn cả đêm cuối cùng cũng có
thể được thư giãn. Khi trời sáng, cuối cùng Khổng Lập Thanh cũng mơ màng thiếp đi.
Sáng ra Khổng Lập Thanh còn được Khổng Vạn Tường gọi dậy. Tro