
ng cơn
mơ màng, cô cảm giác có ai đó kéo mình, mở mắt ra thấy Khổng Vạn Tường
đã ngồi bên cạnh. Cậu bé mặc bộ quần áo ngủ cotton trắng, bàn tay nhỏ cố lay Khổng Lập Thanh: “Mẹ, mẹ, con muốn đi tồ.”
Khổng Lập Thanh ngạc nhiên ngồi dậy, Khổng Vạn Tường khép chặt chân,
tay bịt chặt đũng quần, căng thẳng giục: “Nhanh một chút, con muốn tồ.”
Vội vàng từ giường nhảy xuống đất, Khổng Lập Thanh ôm Khổng Vạn Tường chạy vào nhà vệ sinh, miệng không ngừng nhắc: “Nhịn một tí, nhất định
phải nhịn.” Một ngày của hai mẹ con nhà này luôn bắt đầu một cách ồn ào
như vậy.
Khổng Lập Thanh để Khổng Vạn Tường đứng bên bồn cầu tự giải quyết.
Cậu bé không đi dép, Khổng Lập Thanh đợi cậu bé xong bèn bế thẳng nó đến bên máy giặt, lấy khăn rửa mặt cho Vạn Tường.
Lau mặt cho Vạn Tường đến hai ba lần xong, Khổng Lập Thanh mới bế cậu bé về lại thư phòng, trên đường đi tiện tay giúp cậu bé mặc áo, trong
lúc bận rộn vẫn cố ngước lên nhìn đồng hồ. Đồng hồ đặt trên đầu giường
chỉ bảy rưỡi, thấy vậy Khổng Lập Thanh càng nhanh tay hơn, miệng còn hỏi Khổng Vạn Tường: “Vạn Tường, hai chúng ta muộn mất rồi, con có thể
không đánh răng được không?”
Cậu bé đang tự mặc quần soóc, nghe thấy thế có vẻ không bằng lòng: “Không đánh răng sẽ hôi miệng.”
Khổng Lập Thanh chuẩn bị ba lô đi học cho cậu bé, kiên nhẫn dỗ dành:
“Chỉ một ngày thôi, tối qua sau khi ăn cơm chẳng phải con đã đánh răng
rồi sao? Không thể có chuyện người khác ngửi thấy.”
Cuối cùng Khổng Vạn Tường cũng nhượng bộ, tự mình xỏ chân vào đôi
xăng đan da. Khổng Lập Thanh ngồi xổm cách đó mấy bước nhìn cậu bé, áo
sơ mi trái cây màu xanh lá, áo ghi lê Mashimuro, quần soóc xanh da trời, ba lô thời trang. Khổng Lập Thanh nhìn lên nhìn xuống, gật đầu tán
thưởng: “Hừm, Vạn Tường nhà ta đẹp trai chết đi được.”
Cậu bé cười bẽn lẽn, nhắc nhở Khổng Lập Thanh: “Mẹ, chúng ta muộn mất.”
Dắt Vạn Tường đi ra phòng khách, hai người đàn ông đã ngồi trên sofa, ánh mắt cả hai cùng nhìn về phía hai người mới xuất hiện, dường như
những chuyện ồn ào vừa nãy của hai mẹ con họ đều nghe thấy rất rõ.
Khổng Lập Thanh nhìn thẳng những người này, mặt không chút biểu tình nói: “Thằng bé phải đến trường mẫu giáo.”
Hai người một lớn một nhỏ đứng đó, cậu bé ăn mặc sạch sẽ gọn gàng,
khuôn mặt mũm mĩm khiến người khác yêu mến, người mẹ lại ăn mặc tùy
tiện, một cái áo sơ mi kiểu cũ rộng thùng thình, quần sooc thể thao, mái tóc ngắn sau giấc ngủ lòa xòa che một bên mặt, nhìn có chút cẩu thả.
Người đàn ông ngây ra một lúc nhìn hai mẹ con cô, sau đó khẽ gật đầu. Khổng Lập Thanh thấy anh ta đồng ý, lòng thầm nhẹ nhõm, cô dắt Khổng
Vạn Tường đi ra cửa.
Xe của trường mẫu giáo Khổng Vạn Tường sẽ đón học sinh lúc bảy giờ
bốn mươi lăm, lộ trình xe chạy theo một vòng tròn, không lặp lại. Khổng
Lập Thanh chỉ còn năm phút để đưa Vạn Tường ra điểm đón xe dưới cổng khu nhà. Vừa kéo Khổng Vạn Tường đi nhanh, Khổng Lập Thanh vừa dặn dò: “Đến trường con nhớ ăn sáng nhé.”
“Vâng.”
“Nếu bị bạn bè bắt nạt, con hãy nhớ con có tay, đánh lại trước, mách cô giáo sau.”
Cậu bé không trả lời.
Khổng Lập Thanh quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang im lặng bước đi, nói to hơn: “Con nghe thấy không?”
“Vâng, con biết rồi.” Cậu bé ngẩng lên nhìn cô.
Khổng Lập Thanh cảm thấy đứa trẻ này bắt đầu có chủ kiến, cũng không
nói thêm nữa. Thời nhỏ, cô là đứa trẻ vô dụng nên mới để mẹ kế và đứa
con gái đó sỉ nhục bao nhiêu năm, đến trường, cũng vì nhu nhược cô lại
bị bạn học bắt nạt. Kỳ thực cũng biết bọn trẻ con luôn nghịch ngợm,
nhưng cô đặc biệt mẫn cảm, cho nên luôn sợ Khổng Vạn Tường bị bắt nạt.
Hai mẹ con vội vàng chạy ra cửa, vừa đúng lúc xe bus của trường đậu
lại phía trước, Khổng Vạn Tường tách khỏi Khổng Lập Thanh chạy về phía
cửa xe, cô giáo trên xe mở cửa nắm lấy tay Vạn Tường kéo cậu bé lên. Nó
không chào tạm biệt Khổng Lập Thanh, nhưng khi lên xe nghĩ ngợi một lát
liền giơ tay vẫy vẫy thay cho câu tạm biệt, sau đó cửa xe đóng lại,
chiếc xe từ từ lăn bánh.
Khổng Lập Thanh đứng nguyên đó nhìn chiếc xe rẽ sang khúc cua, biến
mất khỏi tầm nhìn mới thu lại ánh mắt dõi theo, đi về nhà. Thằng bé đi
rồi, cô lại nghĩ tới hai người đàn ông trong nhà, lòng cũng nhẹ nhõm đi
ít nhiều. Nếu như có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, ít nhất có thể đảm bảo
an toàn cho Khổng Vạn Tường. Cô chầm chậm quay trở lại, cho dù không
thích cô cũng không dám ở bên ngoài quá lâu, chỉ đành lặng lẽ lê bước về nhà.
Bước vào trong, căn phòng so với lúc cô đi không có gì thay đổi.
Người đàn ông bị thương vẫn ngồi trên sofa, thấy cô bước vào liền ngẩng
lên nhìn, ánh mắt anh ta không còn sắc bén lạnh lùng như tối qua mà dịu
dàng hơn nhiều. Người đàn ông còn lại đang nói chuyện điện thoại, anh ta vừa nói vừa đi về phía bàn trà, giọng Quảng Đông, cô nghe một từ cũng
không hiểu.
Khổng Lập Thanh cũng không chào hỏi bọn họ, cô đi thẳng vào phòng
tắm. Vừa rồi cô đi dép bên ngoài vào trong nhà, đế dép dính đầy bụi bẩn, cô vào phòng tắm để đánh sạch, rửa ráy xong xuôi, Khổng Lập Thanh vào
thư phòng mở ngăn kéo tủ, quay ra phòng khách, trên đường đi c