
y vậy chàng bảo:
- Chớ có tham lam quá, hãy đem vài cuốn về đọc trước, rồi lần lược đến đổi lấy cuốn khác saụ
-Vâng.
Nàng lật nhanh những cuốn tiểu thuyết trong tay ra xem để chọn lựạ
- Cô cứ chọn kiểu này thì làm sao mà biết được cuốn nào ưng ý?
- Em chọn cuốn nào có đối thoại nhiều , em ghét cái lối miêu tả dài dòng, nhất là những lời lẽ lý thuyết suông.
- Tốt lắm, tôi có đủ các loại về trinh thám,
khủng bố, ái tình, văn nghệ, chỉ còn thiếu có loại tiểu thuyết khoa học
giả tưởng thôị
Nàng trở lại ngồi vào sofa, để gói sách bên cạnh hỏi:
- Bộ khách đến chẵng có gì giải khát saỏ
- Có chớ, trà.
- Tốt, để em đi pha chọ
Nàng đứng dậy định đi, chàng cản lại:
- Để tôi, cô là khách mà.
Những nàng nhanh tay kéo chàng trở ngược lại bảo:
- Làm ơn ngồi xuống đi, ai bảo em là khách, trừ
phi anh không muốn em đến đây nữa, bằng không thì cứ để cho em được tự
nhiên. Yên chí đi, em sẽ tìm ra hộp trà của anh dễ như chơị
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát là nàng đã tìm
thấy chỗ để trà và luôn cả ấm chén của bình thủy nữạ Pha xong, nàng rót
hai chén đặt trên bàn nhỏ, nhiên hậu ngả lưng vào sofa ngồi nhìn quanh
gian phòng một lần nữa, nói nhỏ nhẹ:
- Đây đích thực là cái "nhà" mà, êm ấm, yên
tịnh, thoải máị và còn có nhiều sách như thế này, ít ra cũng giúp cho
tâm hồn của chủ nhân không đến nỗi trống rỗng.
Ngưng một lát, nàng xoay lại nhìn chàng như muốn tỏ bày tâm sự gì, hơi ngập ngừng rồi từ từ mới nói ra:
- Mộ Đuờng ạ, giữa em và Thế Sở đã hết rồi, phen này là kết thúc thật sự.
- Nói saỏ
Chàng ra bất ngờ, hơi trù trừ mới bảo:
- Chẵng là giữa hai người mỗi lần gây nhau dù có quyết liệt đến mấy rồi cũng giảng hoà nhanh chóng đó.
- Chuyện đó khác, đó chỉ là gây lộn thôị
Nàng nói một cách bình thản:
- Nhưng lần này không phãi gây lộn mà là kết thúc...
Nàng ngưng lại nửa chừng, đưa mắt ngó ra cửa sổ được một hồi mới quay lại nhìn chàng nói tiếp:
- Một sự kết thúc thật là đau, đau điếng cả người đi!
- Có cần tôi gặp Thế Sở không?
- Ồ, không , tuyệt đối không.
Nàng khước tự ngay lập tức, bảo:
- Hôm nay em có gặp lại ảnh rồi Hai đứa đều
thẳng thắn, ảnh bảo rằng, ảnh từng cho là làm bạn với em quả có thứ cảm
giác kích thích, tân kỳ và nồng nhiệt thật, song bây giờ thì đã phát
giác ra em không thật tại, chẵng giống như con người hiện đại tí nàọ Nói cách khác là ảnh đã lớn lên mà em vẫn chưa lớn , hãy còn như con nít,
nên ảnh cho rằng luyến ái với em là một sự ấu trĩ. Đó, anh nghĩ coi, cả
tới nước này thì còn cách nào để vãn hồi được nữạ Tóm lại là mọi sự đã
chấm dứt, nếu nói cho đúng hơn em đã bị ảnh bỏ rơị
Nói tới đây nàng cúi đầu se cái lai jupe cho đỡ ngượng, nàng bảo:
- Em nghĩ rằng, lần này ảnh "tỉnh" thật rồị
Ðường chỉ lắng tai nghe, chẵng nói gì thêm nữạ
Chàng cho rằng, giữa lúc này mình có nói gì chăng nữa cũng bằng thừa,
khi con người đã mang vết thương lòng, thì chỉ có thời gian mới hàn gắn
được thôi , dù mình là bác sĩ cũng đành bó taỵ Trong nhà im lặng một
chặp khá lâu, bỗng nhiên nàng đổi thái độ, vung vai một cái rồi lắc lư
cái đầu, nở nụ cười duyên dáng.
- Chớ nhìn em với cặp mắt thương hại như thế,
hỗng thấy em vẫn sống vui vẻ đấy saỏ Em đâu có xâm lên trán hai chữ
"thất tình"? Hơn nữa, tuyệt nhiên em không thể, không thế...
Nàng nhấn mạnh rằng:
- Không thể phá tan bầu không khí yên tịnh, an nhàn, đáng quí trong căn nhà này được.
Một lần nữa, nàng lại nhìn quanh căn phòng rồi bảo:
- Mộ Đuờng, anh có biết chăng, anh có tấm lòng cao cả, chẵng những cao cả mà còn rộng rãi nữa
- Vậy saỏ
Lại nữa rồi, nàng làm cho chàng cảm thấy nhẹ nhõm, êm đềm.
- Thật mà.
Nàng nhìn chàng nói một cách khẳng định rằng:
- Ngay từ hôm đầu tiên gặp anh, em đã nhận thấy
anh cao cả, anh có cái bản chất đặc biệt, văn nhã, điềm đạm... anh còn
chưa hiểu em muốn nói gì. Thế này nhé, đời sống và tình yêu của em ví
như áng mây bây bỗng trên trời cao, tuy có đẹp thật những toàn là cảnh
hư ảo, còn anh, anh tựa như cánh đồng xanh tươi, quảng đại, tràn đầy
nhựa sống, đấy là nguyên do thúc đẩy em đến với anh. Đang lúc bay bổng
trên mây cao sắp rơi xuống đất là em chạy thẳng tới cánh đồng xanh của
anh để được chỗ đứng thật tại và an toàn.
Cặp mắt nàng bám sát vào chàng, rồi hỏi:
- Anh đã hiểu ý em chưả
- Như có đôi chút rồi
Nàng tiến lại gần, giăng hai cánh tay ra bá vào cổ chàng, với giọng trìu mến, nàng khẽ gọi:
- Anh Ðường của em!
Song, Ðường cho rằng Nhi làm như vậy là thiếu sự công bằng, chàng trách nàng không tôn trọng lời cảnh tỉnh "chớ ép tôi
say", bèn gỡ tay nàng ra, bảo:
- Nhi, cô có biết chăng cô đang rơi vào cảnh
huống nàỏ Cô bị khích động bởi lời nói của Thế Sở, cô mang nặng mặc cảm
thất bại, thật ra cô chưa am hiểu đầy đủ về tôi, chưa khẳng định được
tôi là cánh đồng xanh hay hòn núi cỗi, sở dĩ cô muốn gần bên tôi chẵng
qua vì cô bị thất ý đó thôị
- Không , anh đã nhầm, anh đã đánh giá quá thấp về bản thân.
Nàng ghì cổ chàng xuống đến tầm bốn mắt nhìn
thẳng nhau, trong ánh mắt của nàng chứa đầy men rượu mạnh, khả dĩ khiến
Thần Bụt cũng phãi đắm saỵ Nàng hỏi chà