
!
Trời đất ơi! Chàng tự cảnh giác với mình rằng làm sao em lại nói như vậy hỡi Nhị
Dù có thiệt tình hay giả ý, em cũng không nên
nói như vậy, để rồi khuấy động cả một hồ xuân thủy, châm ngòi cho trái
bom nổ tung! Em nên nhớ, dù kẻ nói có vô tâm, nhưng làm sao bảo đảm được người nghe vô ý tự nhiên chàng ngồi xích ra, giữ một khoảng cách vừa
phãi với nàng và nâng ly cà phê lên hớp một ngụm để tự trấn an tinh
thần. Chàng xoay sang chuyện khác hỏi:
- Hãy cho tôi biết, giữa Nhi và A Tử thế nào rồỉ
- Vẫn tốt thôị
Nàng trả lời thật vắn tắt.
- Vẫn tốt là tốt làm saỏ
Chàng gặng lại,
- Không được tốt cho lắm.
- Nghĩa là không tốt?
- Ờ, thì không tốt, không tốt...
Nàng lắc đầu lia lịa:
- Anh biết không , cả ngày hôm nay, tụi em tìm chẵng ra câu chuyện nào để nói cả.
Trước kia, dầu cho tụi em có đề tài hay không ,
tụi em cũng trò chuyện với nhau tới khuya mới đi ngũ, nhưng suốt bữa
nay, giữa đôi bên đều sựng lại chẵng nói với nhau được một lời
Nàng nghiến răng bảo:
- Tại cái anh Thế Sở mắc dịch đó hết!
Ðường chỉ lặng thinh, nàng đưa mắt nhìn chàng hỏi:
- Mộ Đuờng, anh nói thật đi, phải chăng em là kẻ làm cho người ta nhọc lòng quá?
- Có đôi chút đấỵ
Chàng trả lời thẳng thắn.
- Vậy anh có thấy "ngại" thứ "nhọc" đó không?
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "ngại" và "nhọc".
- Tôi ư?
Chàng bật cười:
- Tôi chẵng ngại chút nàọ
- Tại saỏ
- Người nào mà lãnh được thứ "nhọc" ấy là người
đó có "phuớc” đấỵ Riêng tôi, vẫn mong có ai làm cho mình được "nhọc" một chút, vì đó là chân giá trị của đời sống. người ta đã may có sinh mạng, thì đáng được may mắn có ái tình.
Chàng trầm ngâm giây lát rồi tiếp:
- Những thứ hạnh phúc này chỉ có thể gặp được chứ không thể đòi được.
- Hạnh phúc?
- Đúng vậy, được "nhọc" bởi Nhi tôi cho là "hạnh phúc".
Nàng ngồi chớp mắt một hồi, rồi thình lình nhảy
ra khỏi ghế thẳng tới trước mặt Ðường giang tay ra ôm cổ chàng, ấp môi
hôn trong chớp nhoáng. Hôn xong, nàng đứng thẵng người bảo:
- Mộ Đuờng, anh đã làm cho con tim em rung động, rung động thật rồi!
Vừa dứt lời , nàng xoay mình phóng về khung cửa
đâm đầu chạy thẳng ra ngoàị Cử chỉ bất ngờ của Nhi làm cho chàng ngơ
ngác, tai nóng bừng, tim đập mạnh, tự thú với lòng rằng Nhi, chính là em đã làm cho con tim anh rung động, nó rung động thật rồi
o O o
Ba ngày sau, Nhi lại đến thăm Ðường tại phòng mạch.
- Mộ Đuờng, em quen anh đã khá lâu, nhưng mỗi
lần đến thăm anh đều được tiếp chuyện ở phòng mạch trước những dụng cụ y khoa, làm như em là bệnh nhân của anh vậỵ Đêm nay em có thể được phép
lên lầu thăm "nhà" của anh không?
- Dĩ nhiên, đâu có gì trở ngạị Tuy nhiên, phãi nói cho rõ đó là cư xá độc thân, chưa thể gọi là "nhà".
- Vậy thì "nhà" có định nghĩa như thế nào hở anh?
- Nhà tức là "tổ ấm", tỉ dụ như bên các cô ở, tuy chưa có nam chủ nhân nhưng nó vui tươi và ấm cúng, thế mới gọi là "nhà".
- Rất tiếc là nơi đó không còn tồn tại như là "nhà" nữa, bây giờ đó là cư xá nữ sinh mà thôị
Ðường thấy Nhi mỉm cười không được tự nhiên,
liền đưa nàng lên lầu thăm "cư xá” độc thân" của mình. Căn nhà trên lầu
khá rộng, gồm có một gian phòng khách, hai phòng ngũ và được trang trí
hợp thời, phơng nhà. Có điểm đặc biệt hơn là sách vỡ của chàng thật
nhiều , tủ sách ngoài phòng khách cũng như trong phòng ngũ để đầy ắp
những sách, cộng thêm với nhiều cuốn đọc dở dang đang vứt tùm lum ở khắp nơi, trên bàn, trên ghế, thậm chí trên sàn nhà cũng có, vì vậy, mặc dù
trong nhà có bày đầy đủ mọi thứ như bộ salon, bộ bàn ăn, vách treo thư
họa, cửa treo rèm nhưng... nhưng khi mới đặt chân vào, người ta có cảm
giác như là thư viện vậy!
- Cha!
Nhi nhìn quanh bảo:
- Hèn chi mà!
- Hèn chi cái gì đấỷ
- Hèn chi lâu nay em vẫn thấy anh có khác với
người tạ Anh nho nhã, mùi thư sinh, hễ nói câu nào là khiến cho người ta phãi ngẫm nghĩ khá lâu, thì ra là tự đây mà rạ Lời khen tặng của Nhi
tuy có làm cho Ðường cãm thấy sảng khoái nhẹ nhõm, nhưng chàng vẫn giữ
được bình tĩnh, trịnh trọng nói với nàng rằng:
- Nhi, cho phép tôi được "ước pháp tam chương" nhé!
- Là thế nàỏ
- Đừng có ép tôi phãi saỵ
- Em chưa hiểủ
- Cô hiểu, cô là người thông mình, cô thừa hiểụ
Chàng nhìn vào mặt nàng nói tiếp:
- Xin cô nhớ giùm, tửu lượng tôi rất yếu nên dễ say lắm.
Nàng chớp mắt nhìn chàng bảo:
- Xưa nay em chưa nói dối với aị
- Chắc gì?
- Ít ra em không thể bịa đặt được cái cảm giác trong nội tâm của mình.
Nàng nói tiếp một cách chân thành:
- Tửu lượng của anh chẵng yếu đâu, chẵng qua là khiêm tốn đó thôi , bằng không thì chính anh còn chưa nhận rõ anh.
Nàng vừa nói vừa tiến lại gần tủ sách.
- Thôi , em chẵng nói chuyện đó nữa, nhỡ anh say bất tử rồi đổ thừa cho người tạ
Nàng dò xem một hồi, như vừa phát hiện cái gì đó, la lên:
- Cha! Không ngờ anh lại có nhiều tiểu thuyết
phiên dịch Tây Phương như thế. Ôi, nào là "Hòn Đảo Ai Oán", "Tên Tuổi
Bóng Hồng", "Liên Hệ Thân Mật", "Bốn Mùa", "Chim Gai"... Chu Choa! Thật
lắm lắm mà, có thể cho mượn về đọc không?
- Có gì trở ngại đâụ
Nàng bắt đầu chọn một số sách gói thành một gói tọ Thấ