
hết than vắn rồi lại thở dài.
“Chiếc xe đạp điện này, phiền anh cất dùm.” Thư Phàm mỉm cười, nụ cười
lạnh lùng, sắc bén, tựa như muốn rạch năm bảy nhát trên người anh vệ sĩ.
Anh vệ sĩ gác công chưa kịp lên tiếng phản bác, Thư Phàm đã kéo em gái đi nhanh vào trong tiền sảnh của công ty.
“Chị Hai !” Tú Linh đáng thương bị lôi đi như tội phạm, sợ hãi gọi nhỏ,
“Sao chị lại bắt anh vệ sĩ trông dùm xe đạp điện cho hai chúng ta.”
“Em có im đi không hả ?” Thư Phàm vằn mắt nhìn Tú Linh, “Chị cấm em
không được nói một câu gì nữa. Lúc lên gặp tên chết tiệt đó, mọi chuyện
cứ để chị tự giải quyết. Em mà lên tiếng nói thêm câu gì ngu ngốc nữa,
thì đừng có trách chị !” Thư Phàm phải lên tiếng cảnh cáo cô em gái vì
biết, Tú Linh là một cô gái nhạy cảm, thương người, lại hay bị vẻ mặt
đáng thương giả tạo của người khác làm cho siêu lòng.
Sự xuất hiện của hai chị em Thư Phàm gây chú ý của nhân viên trong công
ty, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, họ đã có cơ hội nhìn thấy Tú Linh
hai lần.
Tiếng xì xầm, và bàn tàn nổi lên. Nhân viên trong công ty vẫn chưa điều
tra được một chút thông tin gì về Tú Linh, họ chỉ biết Tú Linh hiện giờ
là thú cưng của Tổng giám đốc, là người giám đốc coi trọng. Tất cả đều
đã truyền tai nhau tin tức, chỉ vì lỡ làm mất xe đạp, và vu khống Tú
Linh nói dối, hai vệ sĩ gác cổng đã bị đuổi việc và bị gô cổ vào đồn
công an.
Trong số những nhân viên nữ ở đây, mặc dù ghen tị, và căm ghét Tú Linh,
nhưng không dám có hành vi chống đối hay tìm cách gây hại đến Tú Linh,
họ đều bị tính cách thâm trầm, và lạnh lùng vô tình của Vũ Gia Minh làm
cho sợ hãi và nhụt hết ý nghĩ bất lợi, đối với người con gái bên cạnh
hắn.
Thư Phàm đứng trước thang máy, tay bấm mũi tên chỉ xuống dưới, dáng vẻ
hùng hổ, khí thế hiên ngang lẫm liệt vẫn không đổi, mà càng lúc càng
mãnh liệt, ngay lúc này Thư Phàm rất muốn đập vỡ mặt Vũ Gia Minh.
Mất gần hai hai phút, cánh cửa thang máy mới mở ra.
Thư Phàm kéo tay em gái đi vào trong, mấy nhân viên nữ trong tiền sảnh cùng hai nhân viên nam đi chung với hai chị em.
Thư Phàm bấm số tầng lầu thứ 13, sáu nhân viên trong trang phục công sở
liếc mắt nhìn Tú Linh không rời, họ đánh giá từ chân đến đầu Tú Linh,
rồi lại nhìn từ đầu xuống chân. Tú Linh hiện giờ chẳng khác gì món hàng
cho họ nhìn ngắm, và xăm xoi.
Nhân viên nữ đương nhiên không thể thích Tú Linh được rồi, làm con gái
ai chẳng muốn được trở thành người yêu của một người như Vũ Gia Minh.
Còn nhân viên nam kín đáo suýt xoa thầm trước vẻ đẹp ngây thơ, trong
sáng, động lòng người của Tú Linh.
Thư Phàm tuy khiến nhiều chàng trai ngưỡng mộ, nhưng tính cách nóng như
lửa, lại chẳng quan tâm gì chuyện tình yêu nam nữ, hơn nữa lại hay ra
tay đánh người, nên mặc dù đàn ông có thích, cũng phải đứng từ xa mà
chiêm ngưỡng, tuyệt đối không dám buông lời chọc ghẹo.
Khi lên đến lầu thứ 13, chỉ còn lại hai chị em Thư Phàm. Vũ Gia Minh đã
có lệnh cấm không nhân viên bình thường nào được phép bén mảng lên lầu
thứ 13, nên không một ai dám vi phạm, dù là người tò mò có lá gan lớn
đến đâu, cũng bị vấn đề có liên quan đến cơm gạo tiền, và cuộc sống an
ổn của mình mà suy xét.
Hành lang trên lầu thứ 13 dài hun hút, tràn đầy ánh sáng của mặt trời
phản chiếc qua những tấm kính được lắp xung quanh tòa cao ốc, tạo cho
người khác cảm giác đang đứng giữa lưng chừng trời.
Rảo bước trên những viên gạch men sáng bóng, Tú Linh suy nghĩ vẩn vơ,
lòng trăm mối tơ vò. Tú Linh rất sợ và lo lắng cho sự an toàn của chị
gái. Sợ rằng chưa kịp làm gì được Vũ Gia Minh, đã bị hắn cho vệ sĩ đánh
Thư Phàm một trận nhừ tử vì tội dám vũ nhục hắn rồi.
“Chị hai !” Không nói cũng không được, Tú Linh đánh bạo lên tiếng, “Em…em nghĩ rằng….”
“Im !” Thư Phàm nóng nảy ngắt lời, “Chị đã bảo là không muốn nghe em nói thêm câu gì cả.”
“Nhưng mà…” Tú Linh khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ hãi và lo lắng đã trở nên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.
“Không nhưng nhị gì hết ! Đã đến tận đây rồi, chúng ta phải nói cho rõ ràng với hắn. Không thể để hắn muốn làm gì thì làm được.”
…………..
Cô thư kí không phải vào văn phòng Tổng giám đốc báo cáo lịch làm việc
cho Vũ Gia Minh, đang ngồi đánh văn bản, mắt tập trung nhìn vào màn hình máy tính.
Thư Phàm bước đến gần chiếc bàn dài, tay gõ nhẹ vào mặt gỗ, tạo nên mấy âm thanh “cộc…cộc” vui tai.
Cô thư kí dùng tay đẩy kính mắt gọn lên trên, ngẩng mặt nhìn hai chị em Thư Phàm.
“Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Vũ Gia Minh !” Thư Phàm bĩnh tĩnh đứng nói chuyện với cô thư kí.
Mối quan hệ thân thiết giữa Tú Linh và Tổng giám đốc đã đồn ầm cả công
ty, thân làm thư kí của Vũ Gia Minh, lại chính là người được Vũ Gia Minh phân phó cho người đi mua xe đạp điện để tặng cho Tú Linh, nên cô thư
kí biết rõ hơn ai hết.
“Cô chờ một chút, để tôi gọi điện hỏi thử ý kiến của Tổng giám đốc đã.”
Cô thư kí biết đắc tội với Tú Linh chỉ bị thiệt vào thân, đã khôn ngoan
tìm cách dò hỏi ý tứ của Tổng giám đốc trước, sau đó sẽ cho hai chị em
Thư Phàm một câu trả lời thỏa đáng.
................
Vũ Gia Minh đang ngồi trong văn