
của Thư Phàm. Nhìn những dòng ghi
giải thưởng mà Thư Phàm đạt được, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng
sâu, hứng thú mà hắn dành cho hai chị em nhà họ Bạch càng lúc càng
nhiều. Thư Phàm và Tú Linh đều khơi gợi tính cách muốn chơi đùa, muốn
chọc phá của hắn.
Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt là kẻ thù không đội trời chung. Có thể
trước kia hai người là bạn thân, nhưng mối thù gia tộc đã đẩy hai người
vào thế đối nghịch. Giờ đây, mục tiêu chính của Vũ Gia Minh là có thể
đánh bại Hoàng Tuấn Kiệt, dùng thủ đoạn để cho hắn nếm thử mùi thất bại, người đầu tiên Vũ Gia Minh muốn động vào không phải bản thân Hoàng Tuấn Kiệt, mà người đó chính là Bạch Thư Phàm.
“Hoàng Tuấn Kiệt ! Cậu hãy chờ đấy !” Vũ Gia Minh nghiến răng, căm tức
nguyền rủa Hoàng Tuấn Kiệt, “Hãy chống mắt mà xem tôi sẽ làm gì được
cậu. Tôi sẽ sớm làm cho cậu hiểu là tốt nhất là đừng có chọc giận tôi.
Một khi đã trở mặt với nhau, thì tôi sẽ làm đủ mọi cách để cậu hối hận
với những gì mà cậu đã gây ra.”
Mở ngăn bàn, Vũ Gia Minh đút xấp tài liệu có liên quan đến thông tin của Thư Phàm vào trong, sau đó đóng sập lại.
Giờ đây chẳng những Tú Linh bị Vũ Gia Minh đùa giỡn, mà ngay cả chính
Thư Phàm cũng không thoát móng vuốt sói của Vũ Gia Minh. Nhưng có một
điều hắn không ngờ được là, Thư Phàm không phải một cô gái tầm thường,
dễ tin người và khờ khạo như Tú Linh.
…………….
Nhờ em gái đã từng đến tập đoàn Vũ Thị hai lần, Thư Phàm lái xe một mạch đến, mà không cần phải hỏi thăm đường, cũng không phải dừng lại ở bất
cứ chỗ nào vì đi lạc.
Nhìn tòa cao ốc trước mặt, Thư Phàm kinh ngạc vì nó có kiến trúc giống hệt với tập đoàn Hoàng Thị.
“Đây là tập đoàn Vũ Thị ?” Thư Phàm quay lại hỏi em gái.
“Vâng.” Tú Linh lí nhí đáp, mặt cúi gằm, mười ngón tay đan siết vào
nhau, điệu bộ khổ sở trông như một con cún con sắp sửa bị chủ nhân đem
đi giết thịt.
“Lạ nhỉ ! Tại sao kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị lại tương tự với kiến
trúc của tập đoàn Hoàng Thị ?” Thư Phàm lẩm bẩm trong miệng, “Hay là hai tập đoàn đều do một công ty xây dựng thiết kế nên mới có kiến trúc
tương tự nhau ?” Thư Phàm là một người thông minh, nhạy bén nên nhanh
chóng phát hiện ra có nhiều điểm không thích hợp.
“Chị Hai !” Tú Linh rụt rè lên tiếng, “Chúng…chúng ta đi về được không ? Em…em sợ…”
“Sợ gì ?” Thư Phàm gằn giọng, “Em sợ anh ta sẽ tiếp tục bắt nạt em chứ gì ?”
“Em…” Đầu Tú Linh cúi thấp đến mức, cơ hồ như cằm sắp chạm xuống cổ.
“Em có biết chính vì tính cách nhu nhược và tin người một cách mù quáng, nên em mới bị anh ta tính kế đưa vào bẫy không hả ?” Thư Phàm cao giọng dăn dạy em gái, càng nói càng tức giận, “Nếu chúng ta không đòi lại
công bằng cho mình. Chẳng lẽ em muốn bị oan uổng trả anh ta 400 trăm
triệu, và chấp nhận trở thành thú cưng của anh ta, để anh ta thích đùa
bỡn thế nào cũng được ?”
“Không…không phải..” Tú Linh mắt đỏ hoe, mũi nghèn nghẹn. Thật lòng Tú
Linh rất sợ Vũ Gia Minh. Hắn là một kẻ thâm trầm khó đoán, lại thủ đoạn
đầy mình, làm sao một cô gái nhát gan, có tính cách đôi khi hơi rụt rè
và khờ khạo như Tú Linh có thể chịu đựng được một chàng trai giống như
hắn. Đặc biệt sau khi nghe chị gái phân tích rõ trắng đen, Tú Linh lại
càng căm ghét hắn bỉ ổi, thủ đoạn đê tiện.
“Nếu không muốn thì theo chị vào trong, nói rõ ràng mọi chuyện với hắn.” Thư Phàm bừng bừng khí thế phẫn nộ, sắn tay áo cao đến tận khủy tay,
hăm hở thẳng tiến vào cánh cổng sắt trước mặt.
Tú Linh biết tính cách chị gái, luôn ghét cái ác như ghét đám côn trùng
súc vật, lại nói được làm được, nên sẽ không bỏ cuộc trừ phi đã đạt được mục đích của mình.
Hai vệ sĩ gác cổng thấy Tú Linh, đã gặp Tú Linh vào sáng nay, lại thấy
ông chủ coi trọng Tú Linh, nên không dám ngăn cản, chỉ gật đầu chào, rồi cho hai chị em nhà họ Bạch đi vào trong sân, mà không có bất cứ hành
động gì hay tra hỏi câu nào.
Thư Phàm dù đang bốc hỏa lên đến tận đỉnh đầu, cũng phát hiện ra thái độ tuy ngoài mặt tỏ ra cung kính, nhưng ánh mắt lại xem thường Tú Linh của hai người vệ sĩ. Khóe môi Thư Phàm co giật, hận thù dành cho Vũ Gia
Minh càng lúc càng sâu.
“Thế này thì quá đáng lắm ! Tại sao hắn có thể biến cô em gái đáng yêu
và dễ thương trở thành thú cưng của hắn, để cho mọi người trong công ty
coi Tú Linh là một cô gái đào mỏ, không biết xấu hổ, dùng mỹ nhân kế để
moi tiền và lợi dụng địa của hắn để tiến thân ?” Thư Phàm càng nghĩ càng tức, càng hận Vũ Gia Minh thấu xương, “Tên chết tiệt kia ! Hãy chờ đấy ! Chờ xem tôi sẽ đấm vỡ mặt anh. Hừ ! Đừng tưởng ai cũng bị tính cách giả dối của anh lừa gạt.”
Giao xe cho một anh vệ sĩ gác cổng, Thư Phàm tìm cách xài xể anh ta cho
bõ ghét, “Phiền anh cất giùm chiếc xe đạp điện này cho hai chị em tôi.”
Tú Linh tròn xoe mắt nhìn chị gái, mặt ngơ ngác không hiểu vì sao chị gái phải làm phiền anh vệ sĩ gác cổng cất xe cho mình.
“Chị hai ! Chúng ta có thể gửi xe ở trong gara của công ty.”
“Im !” Thư Phàm trừng mắt nhìn em gái. “Tú Linh ngốc nghếch này có hiểu
dụng ý của mình không hả ? Thật là tức chết, khi có một cô em gái đơn
thuần như nó.” Thư Phàm