Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210352

Bình chọn: 9.5.00/10/1035 lượt.

hàm lại có linh cảm xấu.

Ban đầu Tú Linh còn vui vẻ kể về kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị trông

sang trọng và rộng lớn như thế nào, nhưng kể đến đoạn gặp Tổng giám đốc

Vũ Gia Minh, thanh âm đã trở nên nhỏ xíu như muỗi kêu, đầu cúi thấp đến

nỗi không thể nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt vì sợ chị

gái sẽ ra tay đánh người ở đây.

Càng nghe Thư Phàm càng siết chặt tay, mắt vằn đỏ, đôi môi đỏ màu hồng

nhạt bị cắn đến sưng đỏ, trong đầu đang mắng Vũ Gia Minh đê tiện, xấu xa bỉ ổi một cách ác liệt.

Chỉ có Tú Linh ngây thơ, ngốc nghếch mới sập bẫy của con sói Vũ Gia Minh, còn Thư Phàm thì đừng hòng.

Thư Phàm tức em gái đến nỗi muốn thổ huyết, hai tay ôm đầu, muốn dùng

tay bổ não Tú Linh ra xem làm bằng gì, mà khờ khạo và tin người một cách mù quáng đến mức có thể vô tư lăn ra ngủ trong căn phòng cách âm chỉ có hai người, lại đi tin vào lời nói dối bịa đặt rằng một cô gái trói gà

không chặt ngủ đến sét đánh bên tai cũng không có phản ứng gì, lại có

thể cường bạo một chàng trai khỏe mạnh, vóc dáng cao lớn, người cứng như sắt thép.

“Chúa ơi ! Con điên lên mất” Thư Phàm không ngừng vò đầu bứt tóc, miệng hét ầm lên.

Tú Linh bị Thư Phàm dọa cho nhảy dựng, vội vội vàng vàng chạy xa Thư

Phàm mấy mét, để đề phòng Thư Phàm nổi điên đánh cho mình một trận nhừ

tử vị tội ngu ngốc và khờ khạo.

“Tất, cả, những, lời, mà, em, nói, đều, là, sự, thật, chứ ?” Thư Phàm

gằn từng từ từng chữ, nghiến răng kêu ken két, trông hệt sư tử Hà Đông.

Tú Linh ngoan ngoãn gật đầu, mắt đề phòng nhìn Thư Phàm một khắc cũng

không rời, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái đề cao cảnh giác, như đang gặp phải cường địch.

“Bây giờ em nói cho chị biết điện chỉ nhà riêng và công ty nơi tên đê

tiện đó đang làm việc.” Thư Phàm hầm hầm đi giày vào chân. Dù trời có đổ mưa to gió lớn, Thư Phàm cũng quyết phải đòi lại công bằng cho em gái.

Tú Linh lo sợ nói, “Theo…theo em thì hay là thôi đi ! Em sợ rằng mọi chuyện xảy ra đúng theo như những gì mà anh ta nói.”

“Ngu ngốc !” Thư Phàm tức giận mắng to, “Em có hiểu mình đang nói gì không hả ?”

Một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt Tú Linh, Thư Phàm phẫn nộ giải

thích cho một người có đầu óc tuy thông minh, nhưng lại ngờ nghệch không hiểu một chút nào về khoa học lôgic như Tú Linh nghe, “Em nghĩ thử xem, với sức lực của một cô gái nhỏ bé như em liệu có thể làm gì được anh

ta. Em giống hệt một con thỏ con, ôm phải một con gấu bự. Em không bị

anh ta đè bẹp và giẵm nát là may cho em lắm rồi, làm gì có chuyện em có

thể áp chế được anh ta.”

“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh vặn vẹo tay, mặt ửng đỏ, ấp úng nói, “Những…những dấu vết ấy đâu phải là giả…”

“Đồ ngốc !” Thêm một lần nữa, Thư Phàm lại mắng Tú Linh, “Anh ta là một

kẻ trăng hoa thì thiếu gì cách để tạo ra những dấu vết ấy, nhỡ đâu do

một trong số những người tình của anh ta tạo ra thì sao.”

Tú Linh trợn tròn mắt, khuôn mặt cứng đờ, người đông cứng. “Đúng ! Tại

sao mình không nghĩ đến trường hợp này ?” Càng nghiền ngẫm lại lời giải

thích của chị gái, Tú Linh càng thấy đúng và có lý.

“Em..em phải làm gì bây giờ ?” Tú Linh khóc không ra nước mắt, bối rối

gặm móng tay, rất muốn đập đầu vào thân cây để tự trừng phạt tính cách

khờ khạo dễ tin người của mình.

“Còn làm gì được nữa ?” Thư Phàm là người thẳng tính, rất căm ghét những kẻ luôn tính kế hại người khác, “Bây giờ hai chị em mình đến công ty

nơi hắn đang làm việc để đòi lại công bằng.”

“Hừ ! Dám chiếm tiện nghi của em gái tôi. Chờ đấy tên kia ! Nhất định tôi sẽ xử đẹp anh, sẽ đánh cho anh một trận bầm dập.”

Nhìn khí thế hùng hổ của chị gái, Tú Linh lại càng tự trách bản thân

mình hơn. Nếu cô thông minh và bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo một chút, thì có lẽ chuyện rắc rối này đã không xảy ra, nhưng mọi chuyện đã xảy ra

rồi, giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Hai giờ chiều, tại văn phòng Tổng giám đốc, tập đoàn Vũ Thị.

Vũ Gia Minh sau khi ăn xong cơm trưa tại văn phòng, do thư kí đặt ở một

nhà hàng thuộc khách sạn năm sao nằm trên quận Nhất, chợp mắt hơn một

tiếng đồng hồ, đã tiếp tục làm việc vào buổi chiều.

Trợ lý Tân đã nhận lệnh đi điều tra người phụ nữ mà Hoàng Tuấn Kiệt đưa

về tòa cao ốc Hoàng Thị vào mấy hôm trước, đến chiều nay đã có kết quả

để báo cáo lại cho Vũ Gia Minh nghe.

Vũ Gia Minh ngồi trên ghế, năm đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, dáng vẻ hoàn toàn không kiên nhẫn, chờ nghe Trợ lý Tân báo cáo.

Trợ lý Tân đứng trước mặt, tay lật dở tài liệu, vì luống cuống sợ hãi do nhìn thấy dáng vẻ của sếp, đã rối lại càng thêm rối.

“Cậu đã báo cáo được chưa ?” Vũ Gia Minh nhìn Trợ lý Tân, khóe miệng nhếch lên.

“Thưa…thưa sếp, tôi…tôi…” Trợ lý Tân chỉnh lại gọng kính, thanh âm hơi

run, trán lấm tấm mồ hôi, cố gắng nhanh chóng tìm xấp tài liệu có liên

quan đến thông tin cô gái mà Vũ Gia Minh đang quan tâm.

Mất một lúc, Trợ lý Tân mới tìm thấy, “Thưa sếp, tài liệu đó đây.” Trợ

lý Tân ngữ khí run rẩy, không có một chút ra dáng của một trợ lý Tổng

giám đốc.

Vũ Gia Minh liếc mắt nhìn xấp tài liệu trước mặt, lạnh lùng ra lệnh, “Báo cáo !”

“Vâng, thư


XtGem Forum catalog