
ức hét lên một tiếng, tay chân luống cuống không biết phải làm gì cho phải.
“Xin lỗi, và bồi thường cho anh sao ? Hừ ! Nằm mơ đi ! Cái tát và quả
đấm này là hình phạt tôi dành cho anh vì dám chiếm tiện nghi của em gái
tôi.”
Vũ Gia Minh dùng mu bàn tay chùi mép, mắt hắn rực lửa nhìn Thư Phàm, tay hắn dơ lên cao. Là người có thù tất báo, hắn tuyệt đối không thể để
người phụ nữ dám dơ tay tát vào mặt hắn sống yên ổn được. Bắt đầu kể từ
hôm nay, Thư Phàm chính là mục tiêu để hắn xả giận, và phát tiết hận
thù.
Túm chắt lấy tay Thư Phàm, dí sát mặt vào mặt Thư Phàm, Vũ Gia Minh gằn
từng tiếng, “Cô muốn đòi lại công bằng cho em gái cô chứ gì ? Muốn thay
em gái cô gánh chịu hậu quả chứ gì ? Được thôi, kể từ lúc này, cô sẽ
thay cô ấy trả nợ cho tôi 400 triệu, cộng thêm số tiền mà cô phải bồi
thường cho danh dự của tôi là hơn 800 trăm triệu. Từ trước đến nay,
không kẻ nào dám vũ nhục tôi và đánh tôi, mà có thể sống yên ổn. Nếu
không muốn đi tù, thì ngoan ngoãn trả tiền bồi thường hơn một nghìn hai
trăm triệu cho tôi, và chịu khó làm nô lệ cho tôi đến khi nào tôi thấy
chán thì thôi.” Thấy vẫn còn chưa đủ để xả giận, Vũ Gia Minh gia tăng
lực vào bàn tay, rít giọng nói tiếp, “Ngoài ra nếu cô không muốn em gái
cô biến thành tình nhân, làm ấm giường của tôi trong vòng hơn ba tháng,
thì biết điều mà quỳ xuống cầu xin tôi buông tha cho cô ấy đi.”
Thư Phàm trợn tròn mắt nhìn Vũ Gia Minh, phải nói hắn là một tên xấu xa
đê tiện, bỉ ổi và vô liêm xỉ nhất mà Thư Phàm từng gặp phải.
Cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi khủy tay, Thư Phàm hét to, “Anh nằm mơ đi !
Tôi sẽ không trả anh một xu một cắc nào cả. Anh tưởng một mình anh mới
là người chắc ? Chỉ đánh anh một cái tát và một quả đấm vào bụng, mà đã
đòi tôi phải bồi thường cho anh hơn 800 trăm triệu ? Nực cười ! Trên đời này làm gì có chuyện phi lí như thế ? Anh tưởng rằng tôi sẽ sợ anh sao, anh muốn kiện thì cứ kiện đi, tôi nhất định sẽ theo anh đến cùng. Còn
nữa !” Thư Phàm ngẩng phắt mặt lên nhìn Vũ Gia Minh, lời lẽ sắc bén tựa
lưỡi dao mỏng, “Anh cứ thử động vào em gái tôi thử xem ?”
Vũ Gia Minh cười lạnh. Cô gái ngu ngốc này dám thách thức tính cách thâm hiểm của hắn. Được lắm, đã thế thì đừng có trách hắn độc ác.
Vũ Gia Minh buông tay Thư Phàm ra, hắn nhanh chóng bước về phía Tú Linh đang đứng.
Tú Linh hoảng hốt khi thấy hắn đang tiến về phía mình, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật, mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt đề phòng nhìn hắn như một
con thú nhỏ đang bị một con sử tử rình rập, chuẩn bị mang ra giết thịt.
Thư Phàm thấy tình hình không ổn, vội chạy theo Vũ Gia Minh.
Khi Vũ Gia Minh lôi giật Tú Linh vào lòng, cúi xuống định cưỡng hôn Tú
Linh, mặc cho Tú Linh đáng thương giãy dụa, mắt ầng ậc nước chuẩn bị gào khóc vì sợ hãi đến cực độ, Thư Phàm vội lôi giật Tú Linh ra, miệng căm
phẫn hét to, “Tên xấu xa kia ! Anh định làm gì thế hả ?”
Sức lực của Thư Phàm làm sao so sánh được với Vũ Gia Minh, nên nhanh
chóng bị hắn gạt sang một bên, “Còn làm gì được nữa, đương nhiên là hôn
cô ấy rồi.” Vũ Gia Minh trào phùng trả lời.
Tú Linh nước mắt đầm đìa, mắt cầu cứu nhìn chị gái, tay chân đấm đá loạn xạ vào người Vũ Gia Minh, lắp bắp van xin hắn.
Vũ Gia Minh đang tức giận và phẫn nộ, hắn chẳng cần biết đến câu “Thương hương tiếc ngọc.” có nghĩa là gì, nếu không đạt được mục đích của mình, hắn tuyết đối sẽ không dừng lại.
Thư Phàm siết chặt nắm đấm, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, lập tức dơ thẳng tay đấm vào mặt hắn.
Lần này, Vũ Gia Minh đã có phòng bị từ trước, hắn chẳng những tránh né
được cú đấm của Thư Phàm, mà còn tiện tay nhấc bổng Thư Phàm lên cao, cơ thể nhỏ bé bị vòng tay cứng như sắt thép của hắn siết chặt đến không
thở được.
“Buông tay !” Thư Phàm không ngừng gào thét, mặc dù đau đớn nhưng tuyệt đối không mở miệng van xin hắn tha thứ cho mình.
“Nhóc con ! Lần này cô chết chắc rồi ! Dám chọc giận tôi, dám coi thường tôi ?” Vũ Gia Minh càng nói càng tức, vòng tay lại gia tăng thêm sức
ép, “Tôi sẽ bắt cô phải trả giá cho những gì mà cô đã gây ra cho tôi.”
Tú Linh thấy chị gái gặp nguy hiểm, tuy rằng sợ Vũ Gia Minh như sợ cọp, nhưng cũng bất chấp tất cả để xông lên giải cứu chị gái.
Vũ Gia Minh dễ dàng chế ngự hai chị em nhà họ Bạch, khiến họ mệt đến không thể thở được.
Nhìn hai cô gái thở phì phò, bị ấn ngồi trên ghế sô pha trước mặt mình,
Vũ Gia Minh nhếch mép cười lạnh. Dù vẫn còn tức giận Thư Phàm dám mắng
chửu như tát nước vào mặt mình, còn dám dơ tay đánh người, nhưng bù lại, hắn chưa lúc nào lại có hứng thú muốn đùa giỡn Thư Phàm như thế. Hắn
muốn những ngày tháng sau này, sẽ hành hạ Thư Phàm sống không bằng chết. Sáu giờ chiều, tại văn phòng Tổng giám đốc, tập đoàn Hoàng Thị.
Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chưa kết thúc công việc. Do buổi sáng bận đi ra
ngoài ăn cơm cùng với hai chị em Thư Phàm, nên chuyển mấy cuộc họp vào
buổi chiều, thành ra trong khi nhân viên trong công ty đã về gần hết,
hắn vẫn còn cặm cụi ngồi đọc nốt mấy văn kiện cần phải kí ở trên bàn.
Bóp chán, mệt mỏi dựa người ra sau ghế, ngước mắt nhìn lên trần nhà, tâm