
u khi đã nhìn đủ, đánh giá đối thủ của mình, Thư Phàm căm phẫn hỏi.
“Đúng, tôi là Vũ Gia Minh.” Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Thư Phàm, thích
thú chờ xem kịch hay. Hắn đoán chín phần Thư Phàm đến đây tìm hắn, là có liên quan đến chuyện hắn lừa Tú Linh vào bẫy. Lúc sáng nghe sơ qua cuộc nói chuyện điện thoại của hai chị em, hắn đã phần nào hiểu được tính
cách nóng nảy và thông minh nhạy bén của Thư Phàm.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Cô là ai ? Giữa hai chúng ta có mối liên hệ gì đó hay sao ?” Dù thừa
hiểu Thư Phàm là chị gái của Tú Linh, đồng thời cũng biết Thư Phàm là
người của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng hắn vẫn thích để Thư Phàm tự giới tên
cho hắn nghe hơn.
“Tôi là chị gái của Tú Linh.” Thư Phàm cười nhạt, mắt nhìn thẳng vào mắt Vũ Gia Minh, “Tôi muốn nói chuyện về số tiền mà em gái tôi đã nợ anh.”
“Từ từ đã nào.” Vũ Gia Minh cười, nụ cười tựa ác ma, “Ít ra trước khi nói chuyện đó, cô phải cho tôi biết tên của cô đã chứ.”
“Tên của tôi là gì không quan trọng, mà tôi cũng chẳng muốn nói cho anh
biết.” Thư Phàm vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo trên môi, “Tôi tới đây không
phải để làm quen với anh, tôi tới để nói chuyện rõ ràng với anh.”
Vũ Gia Minh ngả người ra sau ghế, điệu bộ hoàn toàn thoải mái, nụ cười
trên môi hắn càng lúc càng sâu, hứng thú của hắn dành cho Thư Phàm càng
lúc càng tăng vọt. Không ngờ trên đời này, hắn còn tìm được hai người
con gái, hoàn toàn không để địa vị, và dáng vẻ bề ngoài của hắn vào mắt.
“Thôi được rồi, nếu cô không muốn giới thiệu tên cho tôi biết cũng không sao.” Vũ Gia Minh giả vờ tốt bụng bỏ qua cho Thư Phàm, “Chúng ta nói
chuyện chính đi vậy. Cô tới đây là để trả tiền cho tôi ?”
Thư Phàm chống hai tay xuống bàn, căm tức mắng Vũ Gia Minh, “Đồ xấu xa ! Sao anh còn dám mở miệng ra để đòi tiền em gái tôi ? Anh không thấy đi
lừa một đứa con nít như Tú Linh là quá đê tiện sao ?”
Vũ Gia Minh xa xầm mặt, từ trước đến nay không một người nào dám chửu
thẳng vào mặt hắn. Thế mà nay, Thư Phàm chẳng những nói năng bất lịch
sự, còn chửu như tát nước vào mặt hắn.
“Cô có tin rằng tôi sẽ gọi điện cho vệ sĩ tống cổ cô ra khỏi đây, và kiện cô tội vũ nhục tôi không ?”
“Nếu anh muốn làm thì cứ việc !” Thư Phàm kinh khỉnh, vênh mặt thách
thức Vũ Gia Minh, “Nhưng trước khi tôi bị tống cổ ra khỏi đây, tôi sẽ
đấm cho anh vỡ mặt.”
Thư Phàm chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Gia Minh, có bao nhiêu tức giận và
phẫn nộ đều trút hết lên đầu hắn, “Anh là một kẻ đê tiện, một kẻ xấu xa, đồ không có lương tâm. Em gái tôi là một đứa trẻ ngây thơ, không hiểu
chuyện, nên mới dễ dàng bị anh lừa gạt. Hừ ! Anh tưởng rằng tôi sẽ tin
vào những lời vu khống của anh sao ? Một kẻ thân cao gần một mét tám,
sức khỏe dẻo dai như anh, hai nữa lại cao ngạo và coi thường người khác, làm sao có thể để cho một cô gái trói gà không chặt, chân yếu tay mềm
cường bạo. Tú Linh là em gái của tôi, là người sống cùng tôi 20 năm,
tính cách của nó thế nào, chẳng lẽ tôi lại không biết, không hiểu. Tốt
nhất là anh nên dừng trò chơi ở đây, và tránh xa em gái tôi ra, nếu
không đừng trách tôi không nói trước. Tôi dù không có nhiều tiền của, và địa vị cao sang quyền quý như anh, nhưng tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực
của mình để chống lại anh.”
Vũ Gia Minh đứng bật dậy, lần đầu tiên trong đời, hắn bị một cô gái chỉ thẳng vào mắt, bị mắng chửu, bị coi là giẻ rách.
Đứng trước mặt Thư Phàm, Vũ Gia Minh xa xầm mặt, tỏa ra hơi thở nguy
hiểm hệt một con quỷ đang chuẩn bị hút mất linh hồn người khác, rồi mang xuống địa ngục.
“Cô muốn chết đúng không ?” Vũ Gia Minh gằn giọng, hai tay khoanh trước
ngực, mắt trừng trừng nhìn Thư Phàm, “Cô có biết là những lời nói vừa
rồi của cô, có thể đủ để cho cô đi tù mất mấy năm không hả ?”
Thư Phàm nhìn thẳng vào mặt Vũ Gia Minh, tuy thấp bé và nhỏ nhắn hơn,
nhưng khí thế hiên ngang thì không giảm một chút nào, “Không biết.”
“Nếu cô muốn đi tù, thì tôi sẽ cho cô toại nguyện.” Vũ Gia Minh đã bị
Thư Phàm chọc cho nổi điên, nên hắn chẳng có tâm trạng để trêu đùa với
Thư Phàm nữa.
“Có giỏi thì anh cứ kiện đi, tôi chờ. Đi tù mà có thể mắng chửu được một kẻ đáng ghét như anh, tôi thấy cũng đáng.” Thư Phàm cười khinh bỉ, mắt
giễu cợt nhìn Vũ Gia Minh, dáng vẻ hoàn toàn không để Vũ Gia Minh vào
mắt.
“Cô…” Vũ Gia Minh tức muốn điên lên, trước đây chưa từng có người nào có thể khiêu khích được tính cách nóng nảy được ẩn dấu sâu trong người
hắn, nhưng kể từ lúc Thư Phàm xuất hiện, đã đánh bật đi tính cách giả
tạo mà hắn cố tạo dựng nên.
“Em gái cô đã kí vào tờ giấy nợ tôi 400 triệu, còn nữa cô ấy cũng đã
thừa nhận chuyện mà mình đã gây ra. Bây giờ cô có muốn cứu vãn lại tình
hình cũng không còn kịp nữa rồi. Biết điều thì cô nên xin lỗi tôi, và
bồi thường danh dự cho tôi, còn nếu không tôi sẽ tống cô vào tù ngay lập tức.”
“Bụp !”Một quả đấm bay thẳng vào bụng Vũ Gia Minh, trong khi hắn bàng
hoàng không dám tin, Thư Phàm bồi thêm cho hắn một cái tát vào mặt,
“Chát !” Thư Phàm ra tay không nhẹ nên gò má mịn màng và trắng hồng của
hắn hằn in năm đầu ngón tay của Thư Phàm.
Tú Linh sợ đến m