
á đáng như vậy, ít ra là cũng nhã nhặn hơn một chút.
“Còn nhớ rõ chuyện ngươi nói sẽ phải lột sạch toàn thân ta sao?”,
Đông Phương Dực vừa cười hỏi, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia
trêu tức.
“Cái gì…… Cái gì?! Khụ khụ! Ta…… Có chuyện này sao?” Nàng lại ho, mặt đỏ lên nhưng vẫn ra sức phủ nhận. Lúc trước nàng không hiểu biết, nên
nghĩ việc lột sạch toàn thân hắn không có gì là không đúng nhưng sau khi nương nói cho nàng biết sau khi thành thân, hắn đối với nàng sẽ làm
chuyện gì, nàng mới biết lúc trước không nên nói linh tinh với hắn. Bây
giờ chỉ có thể chết cũng không thừa nhận, làm như chuyện gì cũng chưa
xảy ra, xem hắn còn có gì để nói tiếp.
“Có, hơn nữa ta nhớ rõ rành mạch.” Đông Phương Dực cười đến gian.
“Là ngươi nhớ lầm !” Không cần thừa nhận, cũng đừng đi quản hắn cười
có bao nhiêu khiến người chán ghét! Mặc kệ hắn! Không để ý tới hắn!
“Nguyên Bảo.” Hắn lấy tiếng nói mê người gọi
“Làm chi?!” Hảo phiền nha!
“Hoan nghênh ngươi đem ta toàn thân lột sạch”, cánh tay phải kém mạnh một cái, đem nàng ôm vào trong lòng, thuận tiện hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn đã thèm khát lâu nay.
Thân hình thon gầy, rắng chắc của Đông Phương Dực thân mât phủ ở trên làm Nguyên Bảo chỉ cảm thấy trong đầu “ oanh” một tiếng, hai gò má nổi
lên hai áng mây đỏ hồng, mãi không chịu tan.
Hắn…… Hắn…… Hắn sẽ không thật sự đối với nàng làm ra những chuyện như nương nói chứ?
“Ngươi…… Ngươi làm sao có thể chạm vào miệng của ta?”, nàng vội lấy
hai tay che miệng, tránh cho môi của hắn lại vào môi của nàng.
“Vì sao không thể?” Hắn cười đến ôn nhu, ngón tay dài nhẹ nhàng thưởng thức những sợi tóc mượt mà của nàng.
“Bởi vì…… Bởi vì…… Bởi vì chính là không thể!” động tác vuốt tóc nàng của hắn làm cho nàng cảm thấy miệng khô, lưỡi đắng, trong đầu càng thêm hỗn loạn, căn bản không thể nghĩ ra lý do gì để phản bác.
“Nương ngươi là nói như vậy với ngươi?”, hắn cúi đầu cười, môi lại hôn lên mu bàn tay nàng.
Giống như khi hắn hôn môi khiến cho toàn thân nàng tê dại, gương mặt
ửng đỏ không thể khắc chế giờ lan hết toàn thân, lòng của nàng như có
một dòng nước ấm chảy qua, cảm thấy thoải mái lại không được tự nhiên,
thậy không hiểu rốt cuộc là làm sao.
“Nương ta…Mẹ ta nói nếu ngươi khi dễ ta, ta nên hung hăng đánh
ngươi”, vừa nói hai tay vừa vung về phía hắn, cũng bày ra bộ dáng hung
ác để hù dọa.
“Ngươi đánh người đau như vậy, ta làm sao dám khi dễ ngươi”, hắn cố ý đùa giỡn với nàng.
“Nếu không đau, ta cần gì phải động thủ?”, nàng cũng sẽ không đùa giỡn, xem như là giả bộ, nếu muốn đánh, nàng sẽ đánh thật.
“Nguyên Bảo, ngươi thật sự thực đáng yêu.” Hắn cười, lại trộm hôn nàng.
“Ngươi lại chạm vào ta!” Nàng kinh hô.
“Đúng, ta lại chạm vào ngươi”, Đông Phương Dực hôn đến nghiện, lại lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Tây Môn Nguyên Bảo có chút kinh hoảng lại có chút chờ mong, trong
lòng tính toán nên mặc kệ hắn hay đánh hắn một quyền bay ra ngoài?
Tối nay nàng vừa thành thân, nếu lực đạo không cân nhắc, không cẩn
thận đánh chết Đông Phương Dực thì chẳng phải nàng sẽ thành quả phụ sao? Việc này thực sự sẽ làm tổ hại thanh danh của Tây Môn gia, cha mẹ cũng
khó làm người a! Cho nên không thể một quyền đánh bay Đông Phương Dực,
nếu không cẩn thận đánh chết hắn hay làm cho hắn trở nên tàn phến thì
biết phải làm sao?
Nàng không nghĩ được kế sách để ứng phó, mà thừa dịp lúc nàng đang
phân vân, Đông Phương Dực lại bắt đầu công thành chiếm đất, từ môi nàng
di chuyển xuống gáy, sau lại say đắm hôn lên xương quai xanh xinh đẹp
của nàng.
Kỳ quái, nàng như thế nào cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng?
Ngực rầu rĩ lại đánh trống liên hồi, thậm chí là càng lúc càng nhanh,
như tùy thời đều có thể nhảy ra ngoài.
Nghi hoặc cúi đầu xem, chỉ thấy Đông Phương Dực đang hôn lên bộ ngực
tuyết trắng của nàng, bỗng nhiên cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm
đỏ.
“Ngươi…… Ngươi, ngươi……” Làm sao bây giờ? Hắn quả nhiên làm chuyện
giống như nương đã nói. Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Giả chết
có phải là cách tốt hay không?
“Như thế nào, ngươi sợ?” Đông Phương Dực ngẩng đầu nhìn nàng, ngón
tay thon dài vuốt ve thân hình xinh đẹp mê người, làm cho tâm của nàng
gợn sóng liên hồi.
“Ai nói ta sợ? đừng có đùa, Tây Môn Nguyên Bảo ta trời không sợ, đất
không sợ, sao lại sợ Đông Phương Dực ngươi. Khiêu khích của hắn đã làm
tính hiếu thắng của nàng bộc phát, nàng sẽ không để cho Đông Phương Dực
xem thường nàng.
“Thật sự?” Hắn hoài nghi nhìn nàng.
“Đương nhiên là thật ! Hơn nữa ngươi còn ở đó mà cười, ngay cái đêm
đánh cướp ngươi, ta đã nói là sẽ đem ngươi lột sạch sẽ nha. Như thế nào, đêm nay ngươi muốn báo thù có phải không?”. Nàng hung ác nhìn hắn, hai
tay nhẹ nhàng vung lên liền thay đổi tư thế của hai người, bây giờ là
nàng ở trên, hắn ở dưới, bộ dáng như là muốn bá vương ngạnh thương cung
hắn, một chút cũng không phát giác vạt áo lệch đi làm lộ ra bộ ngực no
tròn mê người.
“Không nghĩ là ta sẽ báo thù, ngươi cũng có thể làm được gì a”. Hắn
một chút cũng không để ý, không ngại mà con ngươi