
i tới thì nhăn mày lại. Lúc này Trần Hiểu Quân
chạy tới bên cạnh Quân Quân: “Quân Quân, cậu muốn đi ra ngoài ăn tối à?”
“Gọi tôi làm gì? “Giọng Trần Hiểu Quân vẫn trước sau như một
rất khó chịu.
“Khi mình về nhà, bác Trần biết mình về bảo mình đến trường
đem mấy bọc đồ cho cậu, nói đều là đồ cậu thích ăn.” Trình Hiểu Quân nhấc một bọc
lớn cầm trong tay đặt xuống trước mặt. Trần Hiểu Quân liếc nhìn cái bọc mới gật
đầu: “Ừ”. Trần Hiểu Quân nhận bọc đồ. “Vậy tôi đi đây”. Căn bản không có ý định
muốn cùng cậu nói chuyện. Trình Hiểu Quân không buông bọc trong tay ra: “Nặng lắm!”
Trình Hiểu Quân nhìn thoáng qua người bên cạnh Quân Quân, lần đầu tiên thấy da
mặt mình dày: “Tớ giúp cậu mang về nhé.”
Cái kiểu này cho dù Trần Hiểu Quân không cảm kích rất muốn mắng
to ‘tôi tự mình đi’ thì lại có người rất thức thời: “Cậu là Trình Hiểu Quân phải
không, lúc ở lễ bế mạc tập huấn quân sự mình thấy cậu phát biểu. Xin chào, mình
là bạn cùng phòng của Trần Hiểu Quân, Quách Tuyết.”
“Chào, Quân Quân tính tình có đôi khi không tốt, cậu đừng để
bụng.”
Quách Tuyết cười cười không đáp, nhìn thoáng qua biểu tình dữ
tợn của Trần Hiểu Quân lại quay về phía Trình Hiểu Quân nói: “Các cậu cầm mấy
cái này thật bất tiện, hay là về ký túc xá trước bỏ mấy bọc này xuống thì tốt
hơn.” Ngụ ý chính là mình đi trước ăn cái gì đây.
Trần Hiểu Quân vốn định dăm ba câu bỏ quỷ đáng ghét lại,
nhưng xem ra tình hình này không được, hơn nữa cho dù bây giờ mình cùng Quách
Tuyết đi ăn nhất định cơm tối một chút cũng không tiêu hóa nổi.
“Đứng đó làm gì nữa? Đi thôi!” Trần Hiểu Quân không kiên nhẫn
hướng về quỷ đáng ghét gào lên. Trình Hiểu Quân quay về phía Quách Tuyết gật đầu
nói tạm biệt rồi đi theo Trần Hiểu Quân.
Quách Tuyết đứng đằng sau nhìn thấy hai người một trước một
sau, ở trong lòng căm giận cảm thán: Trần Hiểu Quân cậu thực nhẫn tâm, Trình Hiểu
Quân…
Trình Hiểu Quân dọc đường yên lặng đi theo Trần Hiểu Quân
đang đi phía trước, Quân Quân không nói lời nào cậu cũng không biết có thể nói
gì. Trên đường quay về phía ký túc xá, hai người tuy không nói chuyện cũng chả
đứng chung một chỗ, nhưng mọi người đi ngang qua cạnh bọn họ toàn nhất trí cho
rằng hai người kia nhất định là quen nhau, nên đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn
hai người. Trình Hiểu Quân ở trong trường cũng xem như là người có tiếng tăm,
cho dù chưa từng tiếp xúc thì đại khái mọi người ai cũng biết mặt cậu. Ánh mặt
tập trung đổ vào trên hai người bọn họ cũng mang ý nghĩa bất đồng, hâm mộ có,
nghi ngờ có, ghen tỵ có, còn có chỉ chỉ trỏ trỏ. Trần Hiểu Quân bị nhìn như thế
thì lại khó chịu, giậm giậm chân đi tới ký túc xá xoay người vẻ mặt rõ ràng là
mất hứng: “Đưa tôi!”
Trình Hiểu Quân thấy động tác bất thình lình của Trần Hiểu
Quân thì lập tức dừng bước, nhưng do quán tính nên vẫn không cẩn thận đụng vào
Quân Quân: “Thực xin lỗi cậu Quân Quân, mình không cố ý.”
Trần Hiểu Quân quệt quệt mũi hung hăng trừng mắt nhìn, liếc
quỷ đáng ghét một cái: “Cậu đui rồi à!”. Trình Hiểu Quân đối với lời thô tục của
Quân Quân tập mãi cũng thành thói quen, nhưng người khác thì chắc chắn sẽ
không. Một nữ sinh đúng lúc đi ngang qua bị một tiếng rống dọa sợ, dừng lại sững
sờ nhìn về phía bọn họ.
Trần Hiểu Quân cũng phát hiện bản thân quá sơ ý rồi, dám ở
ngay cổng ký túc xá mà lớn tiếng, trong lòng càng nghĩ càng mất hứng, càng khiến
sự bực bội đang muốn kiềm chế trong lòng bộc phát, cô nói với nữ sinh đang ngây
ngốc thất thần kia: “Nhìn cái gì hả!” Lúc đó quỷ đáng ghét liền đứng chắn trước
cô, nói với nữ sinh kia: “Thật ngại quá, mình làm cậu ấy tức giận nên tâm tình
cậu ấy không tốt lắm, bạn đừng để bụng.”
Nữ sinh thấy nam sinh hướng về phía mình nói lời khiêm tốn
như vậy, cũng chẳng thể không xấu hổ nói không sao. Khi đi cô ấy còn quay đầu lại,
vẻ mặt mang dấu chấm hỏi nhìn về phía bọn Trần Hiểu Quân.
Sắc mặt Trần Hiểu Quân bây giờ lại càng không tốt, quỷ đáng
ghét vừa rồi nói cái gì vậy?
“Quân Quân, mình lại chọc cậu giận rồi à?” Trình Hiểu Quân
cũng nhận ra sắc mặt Quân Quân so với khi nãy mắng cậu còn khó coi hơn.
“Cậu còn tự mình biết mình, biết tôi giận là do cậu.” Trần
Hiểu Quân không dịu dàng một chút nào: “Cậu vừa rồi nói cái gì?”.
Trình Hiểu Quân không suy nghĩ liền trực tiếp trả lời: “Mình
vừa rồi nói là làm cậu tức giận.”
“Tôi hỏi cậu vì sao nói là cậu làm tôi tức giận? “Trần Hiểu
Quân hai mắt giống như là muốn giết người nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân.
“Chẳng lẽ cậu tức giận là không phải vì mình?” Trình Hiểu
Quân có chút mờ mịt.
“Tại cậu tôi mới tức giận”. Trần Hiểu Quân cảm thấy nếu
không phải đang ở cổng ký túc xá cô nhất định sẽ đá vào đầu quỷ đáng ghét:
“Nhưng mà tại sao cậu phải nói với người ta là làm tôi tức giận, quỷ đáng ghét,
cậu đúng là đồ ngốc!”
“Quân Quân, mình cũng đâu có nói gì bậy đâu!”. Trình Hiểu
Quân lập tức hiểu ra, Quân Quân đã bực bội đến giậm chân.
Trần Hiểu Quân cảm thấy mình đúng là đang nước đổ đầu vịt:
“Cậu không nói gì bậy, nhưng cậu đừng nên nói như thế với người khác?”
Trình Hiểu Quân vẻ m