
úng không của Quách
Tuyết làm cho ngậm miệng, kìm nén không hét to: “Không…có!”.
“Nói cứ ấp a ấp úng như vậy!”. Quách Tuyết không tin. “Cậu
chắc chắn biết cậu ấy!”
Trần Hiểu Quân lại bị khẩu khí của Quách Tuyết làm cho dao động,
không biết nên phủ nhận như thế nào: “Bọn mình, trước kia chỉ là học chung trường,
không có quen nhau.” Quỷ đáng ghét cậu nghìn vạn vạn lần đừng cho tôi thấy cậu,
bằng không sẽ khó coi đấy!
Trần Hiểu Quân ở phía dưới bị Quách Tuyết truy hỏi chuyện của
quỷ đáng ghét, trên bục, Trình Hiểu Quân đang phát biểu thì lại ở giữa biển người
không nhìn thấy khuôn mặt của sinh viên hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng thân
quen…
__________________
1. Nguyên văn là phong sinh khởi thủy: một chuyện gì đó làm
đặc biệt tốt, trong khoảng thời gian nhất định phát triển (cái gì đó) thật
nhanh, nhanh chóng phát triển lên hoặc là xuất hiện hiệu quả ngoài ý muốn.
(edit từ Baidu)
2. Nguyên văn là phương trận
__________________
Kết thúc huấn luyện quân sự đã là tuần nghỉ quốc khánh mồng
một tháng mười, trường đại học Trần Hiểu Quân học ở thành phố lân cận nhà của
cô, khoảng cách không xa mấy, nếu như muốn cuối tuần là có thể về nhà, nhưng mà
chỉ mới vừa hưởng thụ cuộc sống sinh viên Trần Hiểu Quân bây giờ không có ý định
về nhà, thật vất vả mới có thể quang minh chính đại mà thoát khỏi ma chưởng của
ba, cô sao có thể lại nhanh như thế trở về chứ.
Buổi tối trước ngày quốc khánh, Trình Hiểu Quân gọi điện thoại
cho Quân Quân hẹn cô cùng nhau đi về. Trần Hiểu Quân không thấy ngạc nhiên bao
nhiêu mà chỉ thấy phiền. Đi thì cứ tự mình đi đi còn gọi mình làm gì, Trần Hiểu
Quân một hơi từ chối lời đề nghị của quỷ đáng ghét còn hung hăng không một câu
dư thừa ngắt điện thoại của Trình Hiểu Quân. Nếu bị Quách Tuyết biết được bạn
cùng phòng của cô lại có thể thẳng tay ngắt điện thoại của Trình Hiểu Quân, một
trường thảo kiêm tài tử thế hệ mới của trường thì nhất định lại ghen tỵ muốn chết.
Trình Hiểu Quân đóng điện thoại lại rồi ngơ ngác ngẩn ra,
Triệu Bân cùng phòng nhìn thấy cậu ngẩn ngơ còn tưởng cậu đang suy nghĩ vấn đề
gì: “Nghĩ cái gì mà say mê thế?”
Trình Hiểu Quân lúc này mới giấu đi mất mát trong lòng, nói:
“Không có gì, đang nghĩ chuyện về nhà”.
Triệu Bân hâm mộ: “Các cậu thì sướng rồi, nhà không có bao
xa nên lúc lễ còn có thể về, mình thật đáng thương quá đi.” Triệu Bân là người
Đông Bắc ở địa đầu cực Bắc của đất nước, giả dụ có về cũng không tiện cho nên
quyết định ở lại trường.
“Thực ra về nhà cũng không chẳng có gì đâu.” Không gặp Quân
Quân, về nhà cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng ở lại trường biết đâu còn
có thể thấy Quân Quân. Trình Hiểu Quân ở trong lòng lặng lẽ nghĩ.
“Cậu còn ở đó mà có phúc lại không biết hưởng?” Triệu Bân tới
đây đã một tháng đối với một đứa trẻ phải rời xa ngôi nhà ấm cúng mà nói không
nhớ nhà là điều không thể. “Mình ngủ đây, cậu cứ suy nghĩ đi.”
Trình Hiểu Quân bỏ di động vào trong túi áo, thu dọn đơn giản
vài món đồ đạc hướng về phía Triệu Bân trên giường nói câu “Mình đi đây” rồi
cân nhắc lê người về nhà. Trên đường về cậu còn mải suy nghĩ, bao lâu rồi còn
chưa gặp Quân Quân, chắc gần một tháng rồi. Từ khi khai giảng hai người đã
không gặp mặt, Trình Hiểu Quân biết là Quân Quân không muốn gặp mình, mà chính
cậu lại không tìm được lý do và cơ hội gặp Quân Quân. Ký túc xá và chỗ học của
hai người lại cách nhau rất xa, biết trong cái trường lớn như vậy cơ hội hai
người có thể chạm mặt rõ là đã khó càng thêm khó. Vốn định mượn cơ hội Quân
Quân với mình về nhà để cùng Quân Quân hòa hợp, làm cho Quân Quân thay đổi cái
nhìn với mình, không ngờ Quân Quân một chút ý định về nhà cũng không có, nói
như thế thì không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy Quân Quân. Nhưng khi về
đến nhà Trình Hiểu Quân lại nghe được một tin tức tốt, chính là bác Trần thấy
Quân Quân không trở về bảo cậu mang vài thứ đưa cho Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu
Quân vì việc được bác Trần nhờ mà đối với ngày quốc khánh thiếu sức sống tràn đầy
chờ mong.
Ngày 1.10, Trình Hiểu Quân trở về chỉ gặp một bạn học, đó
chính là Lương Âm thi vào viện Y khoa Trung Quốc, sau đó thì không liên lạc với
ai nữa, cậu cũng không thừa dịp nghỉ lâu mà nghỉ ngơi, ngược lại còn thường
xuyên vất vả ra ngoài tập luyện để tiêu tan nỗi nhớ mong ai đó. Nhưng mà rốt cuộc
sau đó được huấn luyện viên khen ngợi thì nhất thời vui vẻ rất muốn cùng ai đó
chia sẻ một chút vui sướng trong lòng, không kịp đợi bác Trần dặn dò đã mang
theo cái gì đó mà sớm một ngày đã về tới trường.
Trình Hiểu Quân vội vã trở về trường, khi đến trường học thì
đã gần sáu giờ, lúc này là lúc sinh viên ở trường đi ăn, điều làm cho Trình Hiểu
Quân lo lắng chính là về thì làm sao liên lạc với Quân Quân để đưa đồ cho cậu ấy,
lần này thì khỏi cần lo, bởi vì đúng lúc cậu ở cổng trưởng thì nhìn thấy Quân
Quân muốn ra ngoài đi ăn.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân đi vài bước đến trước mặt Quân
Quân cách đó không xa.
Trần Hiểu Quân tưởng mình nghe lầm, nhưng lúc Quách Tuyết
lôi kéo mình nhìn về phía người đ