
hông muốn
nhìn thấy câu ta nữa, Trần Hiểu Quân nhanh chóng chạy thẳng về nhà.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không từ bỏ ý định, vội đuổi
theo. Anh không cam lòng để Quân Quân bỏ đi như vậy, vất vả lắm mới đổi lấy được
một chút hy vọng không thể để vuột mất. “Quân Quân! Tớ không thích Lương Âm,
chưa bao giờ thích cậu ấy. Từ trước đến nay tớ chỉ thích có một người. Người đó
chính là cậu.”
Trình Hiểu Quân gắt gao ôm chặt Trần Hiểu Quân vào lòng, nói
ra tình cảm đã cất giấu bao năm qua. “Mặc kệ là ai, tớ vẫn chỉ thích cậu, chưa
từng thay đổi.” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân không đẩy mình ra liền nới lỏng
vòng tay, nhìn sâu vào mắt cô nói “Quân Quân! Hãy tin anh, cũng như tin tưởng
chính mình. Không chỉ có anh thích em mà chính em cũng có thích anh.”
Trần Hiểu Quân lúc nghe thấy Trình Hiểu Quân nói thích mình
thì trong lòng bắt đầu dao động, bắt đầu luyến tiếc, nhưng anh lại nói “em cũng
thích anh” làm cho tâm trạng của cô đột ngột thay đổi. Cô không dám thừa nhận
đây là sự thật. Cô tức giận nói “Cậu chỉ thích tôi, không thích Lương Âm?”
Trình Hiểu Quân vội vàng gật đầu xác nhận. Trần Hiểu Quân thấy
vậy cũng gật đầu vừa lòng, sau đó nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của Trình Hiểu
Quân: “Chết tiệt! Quỷ đáng ghét. Nếu vậy cậu đợi cả đời này đối phó với côn đồ
đi!” Trình Hiểu Quân lại một lần nữa chỉ nhìn thấy bóng lưng của Quân Quân.
[Nhật ký'>: Tớ nhớ cậu!
Lại một tháng không được gặp Quân Quân, tại sao lần này trở
về mình lại làm cho cô ấy không vui như vậy? Tại sao không thể giống như những
cặp đôi khác… ở bên nhau khó khăn đến vậy sao? Lâu rồi không thấy Quân Quân
khóc, trước kia Quân Quân cũng rất ít khóc, căn bản là chưa nhìn thấy cô ấy
khóc bao giờ. Vậy mà chưa tới 1 năm mình đã làm Quân Quân khóc 2 lần. Nói thật
mình đau lòng chết đi được. Lần trước Quân Quân khóc liền biến mất nửa năm, lần
này sẽ không như vậy… sẽ không! Tuy rằng gần đây Quân Quân không có gặp mình
nhưng cô ấy không còn bỏ đi như lần trước làm mình tìm không được. Có lẽ cô ấy
vẫn còn đang giận mình.
Sau khi kết thúc chín tháng học ở trường mình sẽ phải nhanh
chóng cùng nhà trường liên hệ chuyện thực tập, thầy cô cũng đã sớm an bài bệnh
viện cho mình thực tập, nhưng mà nghĩ đến Quân Quân vẫn không quay về trường mà
lại tính ở lại trường trung học kia dạy học thì mình làm sao có thể đi xa như vậy.
Mặc dù có chút đáng tiếc là phải mất đi một cơ hội vô cùng tốt, nhưng mà cái gì
cũng không quan trọng bằng Quân Quân. Mình đã phải đấu tranh với thầy rất lâu,
cộng thêm thấy lòng mình đã quyết thầy mới chịu để mình về nhà thực tập.
Thật ra thời gian thực tập của sinh viên khoa y còn 2 tháng
nữa, nhưng mình chờ không nổi. Một tháng nay mình lúc nào cũng nghĩ đến Quân
Quân nhưng không dám gọi điện cho cô ấy. Một mặt sợ cô ấy không nhận điện thoại
của mình, mặt khác chỉ sợ nghe thấy giọng nói của cô ấy mình sẽ bỏ hết mọi thứ
mà bay về gặp cô ấy. Nửa năm xa cách khiến mình một khắc cũng không muốn rời xa
Quân Quân. Nhưng mình biết mình không thể. Mình còn rất nhiều việc chưa làm
xong. Vì muốn sớm ngày gặp mặt Quân Quân, vì tránh cho Quân Quân kích động mà
chạy về nhà cho nên một tháng nay mình tranh thủ từng giây từng phút đọc sách,
làm thí nghiệm, viết báo cáo. Mình muốn trong vòng 1 tháng có thể nhanh chóng kết
thúc 3 môn học còn lại, an tâm trở về thực tập, canh chừng nghiêm ngặt Quân
Quân.
Qua 1 tháng hăng hái chiến đấu cuối cùng mình cũng hoàn
thành kế hoạch, quốc khánh mồng 1 tháng 10 là có thể an tâm mà về nhà. Nhưng
mình không thể ngờ khi mình trở về Quân Quân lại không chịu gặp mình.
Mình cảm thấy rất oan uổng. Trong thời gian nghỉ hè mình
cũng đã nói rõ ràng với Lương Âm, Lương Âm cũng đã đồng ý buông tay rồi. Mọi
chuyên đều được giải quyết ổn thỏa vậy mà Quân Quân vẫn biết chuyện này. Mình
cũng biết Quân Quân sau khi biết chuyện sẽ đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu mình,
sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Quân Quân trừng phạt mình như là mình làm
chuyện gì lừa dối cô ấy vậy? Lúc đó cứ như ai đó tạt cả chậu nước lạnh vào mối
quan hệ vừa mới khởi sắc của mình với Quân Quân. Nhưng mà chỉ cần gặp được Quân
Quân thì mình chấp nhận tất cả.
Quân Quân anh vất vả khổ cực như vậy trở về mà chỉ được gặp
em một lần, thật sự không cam lòng. Thật ra lần này trở về anh có lòng tin nhất
định sẽ trói chặt em lại, cho dù thỉnh thoảng em có tức giận mà bỏ chạy anh
cũng sẽ bắt bằng được em về. Bởi vì những lời em nói hôm đó cho anh biết em
đang trách anh không gọi điện về nhà, hơn nữa sau đó em cũng không phủ nhận lời
anh nói em cũng thích anh. Mỗi ngày không được gặp em, anh đều rất nhớ em, anh
cũng muốn em mỗi ngày không gặp anh đều nhớ đến anh. Như vậy là đủ rồi.
Trạm xe lửa lúc này chật ních người, Trần Hiểu Quân đưa
Lương Âm đến phòng chờ, Lương Âm lại cầm lấy chiếc balo từ trong tay Trần Hiểu
Quân: “Được rồi, đưa tớ đến đây thôi, cậu về đi!”
“Âm Âm…” Trần Hiểu Quân không có dũng khí nhìn thẳng vào
Lương Âm, “Cậu sẽ không giận tớ chứ?”
Lương Âm thở dài: “Tại sao tớ phải giận cậu cơ chứ, g