
c về nhà vui quá khiến tớ nhất thời chưa kịp thích ứng,
nhất là lại cùng một chỗ với hai cậu.”
Thấy Lương Âm oán trách Trần Hiểu Quân đỏ cả mặt, trong đầu
nghĩ đủ thứ chuyện, cô cũng có cảm giác gần đây cô không bình thường cho nên thời
gian còn lại đều ngoan ngoãn hỏi chuyện ở trường, trực tiếp đem Trình Hiểu Quân
làm nền.
Ba người mải mê ở trong Thư Hương Môn Đệ nói chuyện đến quên
cả thời gian, lúc nhìn đồng hồ đã là 5h chiều. Ba người tiếc nuối nhìn nhau,
Lương Âm lên tiếng đầu tiên: “Giờ này mấy chỗ để chơi chỗ nào cũng đóng cửa hết
rồi, Hiểu Quân vừa trở về cũng chưa có qua nhà. Hay là thôi để sau đi tiếp vậy,
cũng còn cả tuần để chơi bời cơ mà.”
Trần Hiểu Quân lại trừng mắt nhìn khiến Trình Hiểu Quân bối
rối. Giờ này quả thật cũng không có chỗ nào để đi, khu công viên trò chơi chắc
cũng đã đóng cửa, đi dạo thì chả biết đi đâu, quảng trường hay chợ đêm thì giờ
này còn quá sớm. Trần Hiểu Quân đành bất lực từ bỏ kế hoạch đi chơi của mình,
cùng nhau rời khỏi quán trà. Nhà Trần Hiểu Quân và Lương Âm cách nhau không xa,
nhưng đi từ hướng quán trà thì lại phải đi theo hai hướng trái phải khác nhau.
Sau khi chào tạm biệt thì chỉ còn lại Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân cùng
nhau về nhà.
Dọc đường đi hai người không ai nói chuyện với ai. Trình Hiểu
Quân thấy vậy khó hiểu, tâm trạng Quân Quân sao tự dưng kém vậy? Thấy cô không
muốn nói chuyện đành bước nhanh lên đi bên cạnh cô: “Quân Quân! Cậu sao vậy?” Lần
trước lúc đi tinh thần Quân Quân còn rất tốt, lúc nãy cũng vậy, bây giờ lại đột
nhiên không nói câu nào là sao?
Trần Hiểu Quân đi hai bước rồi dừng lại quay người hỏi: “Có
phải cậu….” Trần Hiểu Quân không biết phải làm sao diễn đạt tâm trạng thấp thỏm,
phức tạp của mình. Cô không phải đồ ngốc. Lúc nãy cùng Lương Âm trò chuyện cô
đã có suy nghĩ này “Cậu thích cậu ấy…?”
Đối với câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, Trình Hiểu
Quân nhất thời ngớ ra: “Thích cậu ấy?… Quân Quân cậu nói ai vậy?”
Trần Hiểu Quân cảm thấy đầu óc ong ong, rối loạn. Vấn đề rõ
ràng như vậy mà tên quỷ đáng ghét này còn cố tình hỏi: “Còn có thể là ai nữa!
Âm Âm đó.”
“Âm Âm?” Trình Hiểu Quân hơi giật mình nhưng nhanh chóng che
giấu, kiên quyết phủ nhận: “Làm sao tớ có thể thích Lương Âm được chứ.”
“Không thích?” Trần Hiểu Quân vẫn nghi ngờ hỏi: “Không thích
thì tại sao lúc chiều các cậu lại đi cùng nhau, tại sao ở quán trà lại liếc mắt
đưa tình, còn nữa Âm Âm cứ nhìn cậu muốn nói gì đó lại thôi?” Cô đã cảm thấy lạ,
bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng. Càng nghĩ Trần Hiểu Quân càng giận.
Tên đáng ghét này ở trường chưa từng thấy yêu ai… cũng không có tin đồn tình ái
gì… ngoài mình? Chẳng lẽ trước giờ cậu ta vẫn luôn thích Âm Âm mới không chịu
yêu ai. Chắc chắn là như vậy. Trần Hiểu Quân gần mực thì đen hàm hồ đoán.
Cùng xuất hiện? Không phải đã nói là tình cờ gặp rồi sao! Liếc
mắt đưa tình? Có điều khó nói? Trình Hiểu Quân thấy bản thân mình giờ khắc này
có miệng cũng khó trả lời: “Quân Quân, cậu đừng nghĩ linh tinh. Tớ căn bản chưa
từng thích Âm Âm.” Trình Hiểu Quân nóng xong cũng lo lắng. Anh không muốn Quân
Quân hiểu lầm càng không muốn ai đó suy diễn linh tinh.
“Cậu không thích?” Trần Hiểu Quân vẫn không tin: “Tôi không
tin. Các cậu nhất định đang giấu tôi chuyện gì đó.” Âm Âm hôm nay nhìn quỷ đáng
ghét rất lạ chắc chắn là phải có nguyên nhân. Hơn nữa Âm Âm… nhiều năm như vậy
bênh vực tên đáng ghét này không biết bao nhiêu lần… còn có cái câu lần trước
Âm Âm nói qua điện thọai làm cô lo lắng khổ sở rất lâu…chẳng lẽ?
“Cậu không thích Âm Âm?” Trần Hiểu Quân hỏi lại.
“Tớ thật sự không có thích Âm Âm. Quân Quân cậu phải tin tớ!”
Trình Hiểu Quân mặc kệ balo cồng kềnh, giữ chặt lấy tay Trần Hiểu Quân như sợ
cô sẽ lại một lần nữa bỏ chạy chỉ để cho anh một bóng lưng.
“Cậu không thích Âm Âm…” Trần Hiểu Quân chăm chú nhìn Trình
Hiểu Quân. “Âm Âm thích cậu phải không?”
Trình Hiểu Quân suy sụp buông tay. Cuối cùng Quân Quân cũng
biết rồi, nhưng mà “Quân Quân! Cậu phải tin tớ. Từ trước đến nay tớ chưa từng
thích Lương Âm, về sau cũng không thể thích cậu ấy. Cậu quên chuyện này đi có
được không?” Lương Âm là bạn tốt nhất của Quân Quân. Nếu Quân Quân vì Lương Âm
mà cự tuyệt mình, hay là vì ghét bỏ mình đã làm tổn thương Lương Âm, như vậy cuối
cùng cũng chỉ có một kết quả duy nhất. Không được! Nhất định không thể như vậy.
Trần Hiểu Quân cúi đầu không nói. Trình Hiểu Quân thấy vậy càng gấp gáp hơn,
trong lòng lo sợ cô vì chuyện này mà không để ý đến anh nữa. Anh giữ chặt lấy
tay Quân Quân khẩn cần: “Quân Quân! Quên chuyện này đi được không?”
“Làm sao mà quên được chứ?” Trần Hiểu Quân hất tay Trình Hiểu
Quân ra. “Âm Âm là bạn tốt nhất của tôi. Cậu ấy thích cậu mà đến bây giờ tôi mới
biết. Tại sao hết lần này đến lần khác đều là cậu. Tôi làm sao có thể quên được
chứ? Trình Hiểu Quân, cậu là tên khốn khiếp.” Trần Hiểu Quân nói xong cũng
không nhịn được mà bật khóc. Vì sao lại đúng lúc mình vừa mới hiểu được trái
tim mình lại xảy ra chuyện Ô Long (dở khóc dở cười) như vậy chứ. K