
ại và tôi viết.
- Mưa xóa tan đêm buồn, xoa dịu nỗi đau, tưới mát tâm hồn, hàn gắn vết thương. Mưa làm đâm chồi nảy lộc ước mơ, ươm mần hi vọng, cứu sồng niềm tin.
- Mưa xuất hiện và tồn tại vì ước mơ khao khát tình yêu, sự sống của con người. Mưa từ phương Bắc, phương Nam, phương Đông, phương Tây. Mưa ẩn trong làn mây theo gió chu du khắp thế gian.
- MƯA - BUỒN - MƯA - VUI cùng với cảm xúc tâm tư người ngắm. Dù muốn níu giữ, dù còn tiếc nuối mưa cũng phải chia tay nhường chỗ cho nắng mai tràn đến.
Khi sao mai lấp lánh trên bầu trời quang đãng, thiên thần tình yêu quay về ướt sũng không một mảnh giấy. Tôi lau cánh, ấp ủ, vuốt ve cho bồ câu như sưởi ấm trái tim đóng băng của em.
** Một chú chim bồ câu trắng thật đáng yêu từ đâu bay tới đậu trên tay tôi. Chân chú cộm lên một mảnh giấy. Là hoàng tử mưa, tôi lóng ngóng đến mức va đầu vào cửa. Ôi mất mặt quá! Tôi tò mò mở ra.
"Khúc nhạc lên, xuống, nhanh, chậm, ồ ạt, từ tốn thất thường. Lúc tự do phóng khoáng, khi nhút nhát, rụt rè. Khúc nhạc rối bời lúc muốn thanh cao, lúc muốn bình dị. Loại bỏ sự ức chế bao bọc bởi những chuẩn mực âm luật mỹ miều nhưng không đủ độ sáng sẽ làm bản nhạc có hồn hơn. Bản nhạc đứt quãng, rời rạc bởi nó đang định chắp cánh tung bay thì rụt lại, thu mình vào khung đàn. Nốt nhạc mãi gò bó trong phím đàn thì mãi mãi vẫn là những nốt nhạc tầm thường. Nhút nhát không bao giờ làm nên cách mạng. Hạnh phúc là đấu tranh.
Môi tôi run rẩy khi đọc những dòng bình luận âm luật quá xuyên thấu. Nét chữ bay bổng, phóng khoáng khỏe khoắn như rồng bay, uyển chuyển như phượng múa. Chữ đẹp nhưng không cầu kỳ, phong cách nhưng không kiểu cách. Quan trọng là nội dung không chỉ nắm rõ âm luật chỉ ra thiếu sót trong bản nhạc của tôi mà còn hiểu rõ tâm tư, tình cảm, thậm chí tính cách con người tôi. Cái mà đôi lúc tôi không biết.
Tôi đọc đi đọc lại và tâm đắc một câu: " Sao không thay nốt trầm - đục bằng nốt thanh - sáng?"
Tôi hoang mang, bối rối. Tôi chạy vào bàn chụp lấy cây viết và hì hục. Không hiểu sao linh cảm cho tôi biết chắc chắn lá thư này từ một chàng trai. Nhưng chàng trai đó có phải là hoàng tử mưa hay không thì tôi không biết.
" Anh là ai? Tên gì? Ở đâu? Tiền bối học đàn bao lâu rồi? Anh là nghệ sĩ dương cầm tài ba hay bác sĩ tâm lý xuất sắc. Anh... Anh có phải là... Hoàng tử mưa bấy lâu nay em tìm kiếm?"
Nhưng tôi dừng bút, vo tờ giấy lại, quăng vào thùng rác. Phải chăng đây là một âm mưu. Không đươc, bí mật về hoàng tử mưa tôi đã giấu kín mười mấy năm nay không thể để sơ suất. Phải cẩn thận, tính toán, cân nhắc. Thay bứt dây động rừng, vạch áo cho người xem lưng tôi chọn ba dấu chấm hỏi. Nếu là kẻ xấu đó là sự thách thức. Nếu là hoàng tử mưa đó là sự khao khát, tò mò gặp anh đến cháy bỏng.
Vừa nhận được lá thư thứ hai thì mưa tạnh tôi không kịp đọc đành đóng cửa tạm biệt bồ câu. Trong đêm mưa tình bạn bồ câu là thiên sứ còn bây giờ bạn là thiên thần. Tôi ôm ấp thiên thần nhỏ bé, nâng niu dịu dàng như nâng viên thủy tinh mỏng manh dễ vỡ. Phải để cậu ở nhà một mình tớ lo lắng lắm. Nhưng biết làm sao? Thân thể ở công trường mà tâm trí, trái tim mơ về ngôi nhà hạnh phúc, mái ấm nhỏ nơi có ba thiên thần đang đợi tôi. Từ đống gạch vuông vức, xếp tầng tầng lớp lớp tôi đã thấy mái ngói thơm nồng hương lúa. Nơi sáng sáng mẹ tôi cần mẫn quét sân. Tôi vác cuốc thăm đồng về. Bé câu lon ton, tung tăng bay nhảy. Em hì hục thổi bếp nấu cơm, mặt mũi lem luốt dính đầy lọ nghẹ, khói mịt mù. Sao mà thương quá! Rồi mùa xuân sang nhà tôi ríu rít tiếng trẻ thơ. Mẹ tôi ẵm cháu bờ môi ngập tràn hạnh phúc. Cám ơn mẹ đã cho con biết sự sâu lắng, bao la của tình mẫu tử. Cám ơn em đã...
- Không... Xong... Rồi!- Tiếng Choi thảng thốt, thở hồng hộc - Má... Bệnh... Liệt giường.
Mắt tôi long sòng sọc, tôi túm vai nó, lay mạnh:
- Cái gì? Nói đàng hoàng coi.
Choi lách mình cố thoát khỏi gọng kìm của tôi, rút ra lá thư.
Trời ơi! Ngày 20/12, hôm nay là 25/12 rồi. Mẹ ơi! Tôi lao vội về phòng, tông thẳng cửa khiến thiên thần tình yêu giật thót tim. Tôi bế bồ câu lên, nói như trăng trối:
- Tớ phải về, cậu ở lại ngoan nhé! Sẽ nhớ cậu lắm đó. Thay tớ chăm sóc động viên cô ấy!
Nhưng vừa đóng cửa phòng tôi lại mở ra ôm chầm lấy bồ câu. Ai sẽ chăm sóc cậu khi tớ vắng nhà? Rồi tôi quyết định mang bồ câu theo.
Sau lưng tiếng gió xé tiếng hụt hơi của thằng Choi đang hổn hển chạy theo:
- Cầm lấy - Nó dúi một cuộn tiền vào tay tôi. Rồi dừng lại, chống hông thở dốc
Tôi quay lại nhìn cảm kích, chân vẫn không ngừng chạy. Quay lại đã thấy mất bạn bồ câu.
Thằng Choi hét với:
- Má khỏi bệnh mau vác xác lên trả tiền tao. Tao giữ con này làm tin.
** Một ngày nhạt nhẽo như mọi ngày, tôi chào mừng buổi sáng bằng bữa điểm tâm tẻ nhạt, lạt lẽo.
- Doang Nghi- Ba gọi tên tôi giọng bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Vâng thưa ba- Tôi đáp bằng cái giọng BA THẬT TRƠ TRẼN.
- Ra Tết ba muốn con chính thức tham gia hoạt động kinh doanh của tập đoàn. Ba sẽ lên kế hoạch cụ thể cho việc đào tạo. Con nên chuẩn bị tinh thần cân bằng việc học và việc kinh doanh.
- Vâng thưa b