
h này. Ánh mắt họ run lên theo từng nốt nhạc âm ỉ, lạnh lẽo, cô đơn.
Xem mọi người sẽ làm gì tôi nào. Ánh mắt thách thức hiện rõ dần trên gương mặt cô dâu thanh tú của các người đây! Không khí ẩm mốc của mùi xác chết bắt đầu bốc lên. Chợt một giọng nói trầm ấm vang lên đuổi dần đám mây ưu tối:
- Con người thường không biết trân trọng sự quý giá của cuộc sống, chỉ khi đứng trước bờ tuyệt vọng, giữa sự sống và cái chết. Giữa vực thẳm con người mới biết sinh mệnh của mình quý giá biết bao. Tình cảm mọi người dành cho mình đáng trân trọng biết bao. Tình yêu cũng vậy, nếu không trải qua những tháng ngày khó khăn, gian khổ làm sao nhận thấy giá trị vĩnh cửu của nó. Cảm ơn những nốt nhạc đục, tối, buồn, thảm của cô Doanh Nghi đã tái hiện cho chúng ta thấy tình cảm thăng trầm của cô và anh Phát Sang phải trải qua bao nhiêu phong ba sóng gió mới có ngày hạnh phúc hôm nay. Cảm ơn cô đã góp thêm một bản nhạc hay thức tỉnh mọi người hãy trân trọng tình yêu, khát vọng sống như chính cô đang ngày đêm xây dựng và giữ gìn. Chúc cho buổi lễ đính hôn hôm nay sẽ là cơ sở vững chắc cho hôn nhân hạnh phúc mai sau.
Từ khi nào tiếng đàn của tôi bị người này lèo lái, dịu dần và hòa âm quện đều vào ngôn từ của người kia.
- Hãy nâng ly chúc mừng vì hạnh phúc vĩnh cửu của cô Doang Nghi và anh Phát Sang. Tình yêu của họ sẽ là cơn sóng thần hủy diệt bóng đêm, sương mù, hận thù, bất hạnh; mang lại hơi ấm, ánh sáng, sự sống muôn đời.
"Đúng là cơn sóng thần hủy diệt toàn bộ các công ty, tập đoàn thép muốn kinh doanh trên đất nước này."
Tiếng đàn tươi vui, rộn ràng như làn gió xuân từ cây vỹ cầm của người đó vang lên lấn áp, chế ngự tiếng dương cầm. Theo quán tính dương cầm đệm nhạc cho vỹ cầm. Hợp đàn vừa dứt tiếng vỗ tay rầm rầm muốn nổ tung cả phòng.
Tên khốn chạy lại ôm chầm lấy tôi. Máy chụp hình quay phim chớp lia lịa, làm tôi nhắm tịt mắt. Thật ra tôi nhắm mắt vì quá mệt mỏi. Mệt đến không thở nổi. Có một cảm xúc không tên. Một cảm xúc mà bất cứ ai trong hoàn cảnh như tôi đều biết. Một cảm giác nhớ nhớ, thương thương, buồn buồn, vui vui. Nhớ thương đan xen, buồn vui lẫn lộn. Tình trạng ngẩn ngẩn, ngơ ngơ, rồi lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người kém trí. Cảm xúc mà người ta định nghĩa là tương tư. Tôi không biết có phải mình đang tương tư không? Nhưng tôi biết chắc mình đang có những dấu hiệu bất thường đó. Cũng chẳng cần thừa nhận vì chẳng ai bắt tôi thừa nhận. Chính tôi cũng không biết tôi đang làm gì nữa. Thằng Choi thấy tôi cứ ngồi ôm bồ câu tủm tỉm cười một mình liền chạy lại đặt tay lên trán tôi, rồi chạm vào trán nó. Nó lắc đầu: " Nóng thiệt". Đến một lúc nó cũng hết chịu nổi, nó lằm bằm:
- Thằng điên!
Tôi ư? Chẳng quan tâm. Tôi biết nó chẳng có ác ý. Nói hoài cũng chán nó bỏ đi. Còn tôi, cứ thế. Tôi thả lỏng người cảm nhận một cách đầy đủ nhất tình cảm của mình. Không ai đánh thuế và cấm đoán mơ mộng hay tưởng tượng. Tôi đang cùng bồ câu xây dựng một thế giới tuyệt đẹp chỉ có ba chúng tôi. À chính xác là bốn, tính cả mẹ tôi nữa.
** Tôi nằm vật xuống giường. Khóa trái phòng. Tôi tưởng mình đã òa khóc nhưng mắt tôi căng và khô. Có lẽ sự trơ lì cảm xúc đã đào tạo ra một cô gái can đảm để vô cảm.
Tôi co mình vào một góc tối. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thức trắng đêm nhưng là lần đầu tiên tôi thức mà không suy nghĩ, không làm, không đọc, không học, không xem, không nghe và không nhúc nhích. Trước mắt tôi chỉ là màu xám xịt của bóng đêm.
Ngạt! Ngột! Tôi ập nhanh, mở toang cửa sổ. Chỉ chậm một giây nữa là tôi đã chết vì thiếu oxy tự do rồi. Tôi quên hết sự cấm đoán của cánh cửa này vì nó hướng về phía dân nghèo. Cái tôi quan tâm, người tôi muốn gặp chỉ là anh: "HOÀNG TỬ MƯA"
" Ôi! Hoàng tử mưa đã đến từ lúc nào mà không báo cho em biết. Anh dịu dàng nhẹ nhàng vì sợ em đang ngủ hay anh đã bỏ mặc vì sự phản bội của em?" Đèn sáng, cửa mở, trời đang mưa. Những hạt mưa phùn lặng thầm không làm ướt áo. Em tôi chưa ngủ sao? Gương mặt em héo hon, buồn bã trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Em lôi thôi như một phụ nữ trung niên bị chồng ruồng bỏ. Cơn ác mộng nào phá vỡ giấc ngủ thần tiên, khiến em tỉnh giấc? Tôi tung bồ câu lên. Chắp tay cầu nguyện "thiên thần tình yêu" sẽ mang tình tôi đến bên em.
Tôi xúc động, vui khôn xiết khi nàng ôm "thiên thần tình yêu" và rút lá thư ở chân nó ra đến nỗi nhảy cẫng lên, đụng đầu một cái "cốp" chất lượng vào trần nhà. Tôi chống tay mơ mộng, tưởng tượng. Chờ đúng một tiếng hai mươi lăm phút ba mươi sáu giây thiên thần tình yêu mới quay lại. Ôi! Tôi há miệng, tròn mắt. Trên chân bồ câu có một tờ giấy hoa hồng thơm dịu. Tôi mở hộp ra và xìu xuống khi thấy sự kín đáo đến lạnh lùng của em. Lá thư vỏn vẹn có ba gạch đầu dòng:
- ?
- ?
- ?
Tôi gồng mình vượt lên trên tuyệt vọng. Cố gắng tìm mọi nguyên nhân để cảm thông trước sự thờ ơ của em. Nhưng lòng tự trọng lấn áp, nó thôi thúc tôi mặc kệ em. Tôi cũng đồng tình. Nhưng khi tôi nhắm mắt lại, ánh mắt ấy đọng mãi trong tâm trí tôi. Ánh mắt cần lắm, cần lắm một người sẻ chia, ánh mắt cô đơn, hiu quạnh bóp nghẽn trái tim tôi. Mạch máu tắc l