
a - Tôi đáp bằng cái giọng CON ĐI ĐƯỢC CHƯA.
Cuộc trò chuyện giữa cha con không khác nào vua và quần thần: "Tuân chỉ. Tạ ơn"
Tôi học như điên như dại, học cho quên ngày quên tháng. Tương lai là gì? Không cần suy nghĩ. Con đường tôi đi đã có người chọn sẵn, cứ bước thôi. Học nhiều cũng quá tải. Mỗi khi mệt tôi lại banh não cố nhồi nhét, nhét nhồi. Đầu tôi là một mớ hỗn lộn. Tôi nằm oặt ra bàn thiếp đi lúc nào không biết.
- Ơ... Huô... Hư... Hư...
Tôi bật mình. Mở mắt, tim đập thình thịch, sợ hãi. Xung quanh tối đen như mực, tôi không tắt đèn mà. Mồ hôi nhễ nhại, thở dồn dập. Lại là giấc mơ đó.
Bình tĩnh nào, có lẽ mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên bị choáng không thấy gì thôi. Ổn rồi. Tôi cầm sách lên và bắt đầu học học nữa học mãi...
Bụp! Cuốn sách rớt xuống đất. Sao vậy? Đầu óc tỉnh táo, mắt sáng rực, có buồn ngủ đâu nhưng sao tôi không cầm nổi quyển sách. Đầu ngón tay tê dại, đông cứng... Giấc mơ...
Tôi lắc đầu thật mạnh. Cố gắng cúi xuống lượm cuốn sách lên.
- Phì... Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là ảo giác thôi và lại cắm đầu, dúi mũi vào cuốn sách trên tay, và chồng sách đang vẫy gọi trên bàn. Căn nhà xiêu vẹo đang oằn mình chịu đựng những cơn phong ba dữ dội tựa như cuộc đời sương gió đã quá nhiều khổ ải, gian truân của mẹ. Vừa đứng trước ngõ nước mắt tôi đã chầu chực tuôn ra. Chạy thẳng vào nhà, tôi nấp sau tấm vách che đi tiếng nấc. Mẹ nằm còng queo, quay mặt vào trong. Lưng mẹ nay đã bắt đầu còng. Cả thân mình yếu ớt của mẹ đang rung lên vì...
- Tự hả con? - Mẹ vận hết chút sức lực để cựa mình quay lưng lại.
Tôi quẹt nhanh nước mắt, chạy lại, quỳ rạp cạnh chiếc giường tre cũ nát, nức nở như thời ấu thơ. Tôi chưa kịp thốt lên những lời quở trách bản thân thì mẹ đã ráng nhấc tay lên xoa đầu tôi:
- Về là tốt rồi - Khóe mắt mẹ long lanh nụ cười hiền dịu.
Đôi mắt quầng, mí mắt sưng húp ngấn lệ yêu thương ấy đang nhìn tôi trìu mến. Tôi ôm mẹ, chỉ biết khóc theo.
Tôi cũng là một đứa trẻ bình thường nhưng luôn phải tỏ ra phi thường để không xát thêm muối vào vết thương của mẹ. Tôi cũng muốn biết cha mình là ai? Sao không chăm sóc mẹ con tôi? Tôi muốn nhiều thứ lắm nhưng tôi chọn sự im lặng. Vì tôi biết điều đó sẽ làm mẹ thanh thản và yên tâm ở lại với tôi lâu hơn.
** Á! Tôi thét rất lớn. Sao không ai nghe thấy? Sao không ai cứu tôi? Tay tôi cố níu với...
Tôi giật bắn người. Mở mắt. Là tỉnh hay là mơ? Tôi thu mình co ro trong góc giường. Cuộn mền như chú cún con bị chủ bỏ rơi. Mồ hôi đầm đìa. Tim hỗn loạn. Mỗi ngày, đều là giấc mơ đó. Não tôi căng ra nổ tung. Đầu tôi giờ là đống sắt vụn. Tôi mở toang cửa sổ, chờ mong một cơn mưa. Vừa đứng trước cửa tôi đã nhận ra mùa này làm gì có mưa. Thật viển vông. Tôi quay về giường, lòng bất an, rối bời.
Càng ngày giấc mơ mất thăng bằng đến nỗi lao xuống vực càng ám ảnh tôi. Thậm chí đang ngồi trên giường tôi cũng luôn cảm thấy chao đảo, mắt cũng mờ lòa. Ánh sáng chói lóa, cảnh vật cứ dập dềnh, mọi thứ cứ cử động, nghiêng ngả. Chân tôi cứng đờ, không nhấc nổi, như bị đóng băng. Muôn ngàn bong bóng bồng bềnh trước mắt tôi. Chân tôi bắt đầu có cảm giác tê, tôi khụy xuống, mắt mất dần điều khiển và mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối.
- Cô chủ, cô chủ, cô không sao chứ? Sao lại ngất giữa cầu thang thế này? Tôi gọi điện cho ông bà chủ. Ôi không, tôi phải gọi xe cấp cứu.
Chị hoảng hốt đến thảm thương. Tôi từ từ ngồi dậy. Cố dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất, khỏe mạnh nhất để trấn an chị.
- Tôi chỉ buồn ngủ quá thôi. Chị về phòng đi.
Chị lắc đầu, ánh mắt khẩn thiết. Tôi nhíu mày. Chị đành lầm lũi bỏ về phòng để mặc tôi. Hì hục mãi, tôi hớn hở bưng tô cháo thơm nghi ngút khói khoe với mẹ.
- Con làm ở thành phố nên khao mẹ cháo thịt bò luôn nè. Mẹ ăn đi cho nóng.
Mẹ chẳng hề cười với tôi. Mẹ cúi mặt xuống. Tôi cố hớn ha hớn hở hơn nữa động viên mẹ:
- Hôm nay con xài sang xíu thôi. Mẹ không nhớ con là anh hai kẹo kéo à? (Chả là hồi nhỏ quay xổ số trúng kẹo kéo tôi toàn trúng giải độc đắc. Đám bạn nhờ vậy mà được ăn theo đến méo mỏ, chẹo răng.)
Mẹ vẫn ngồi im, mặt buồn bất động. Tôi dỗ mẹ:
- Mẹ ăn đi - Tôi xúc cho mẹ một muỗng.
Mãi thì mẹ mới chịu mở hé miệng. Mẹ nuốt miếng đầu tiên thì nước mắt đã nhạt nhòa:
- Lúc mẹ con mình mới về làng. Con bị sốt lại đói, khóc đến lả đi. Nơi phương xa đất lạ, không họ hàng thân thích, mẹ chỉ biết ôm con và khóc cùng con. May sao bữa đó là ngày cúng cô hồn. Người dân trên làng để cháo lá đa trên đường nên mẹ con ta được cứu sống. Ngày đó mẹ chỉ cho con miếng cháo trắng, lại còn mang tiếng cướp cháo của cô hồn. Mẹ... Mẹ không xứng. Thực sự mẹ rất tồi Tự à. Đáng lẽ con phải được sống sung sướng, đủ đầy...
Tôi ôm trầm lấy mẹ.
- Mẹ đừng nói thế. Không có mẹ thì làm sao có con của ngày hôm nay. Quá khứ đã qua rồi. Con lớn rồi. Con sẽ đi làm, sẽ mua nhiều đồ ăn ngon và áo đẹp cho mẹ. Con sẽ xây cho mẹ một ngôi nhà thật kiên cố. Mẹ con ta sẽ sống những tháng ngày êm đep, sung sướng. Sướng như tiên luôn. Móc ngoéo nào.
Mẹ bật cười, ký đầu tôi:
- Cái thằng. Lớn rồi mà như con nít.
Tôi lấy tay quẹt má:
- Lêu lêu mẹ