
ý nghĩ của Nhâm cô nương khai thông như thế.” Hắn một tay đưa ra
sau lưng, một tay vỗ về cằm, ý cười càng sâu. “Bất quá, cám ơn Nhâm cô
nương thông cảm, ta phát hiện lúc trước ta lo lắng thừa, ta chẳng những
không có đoạn tay áo chi phích, ánh mắt ta hoàn hảo thật tốt cực kỳ.”
Nhâm Phóng Ưu bảo trì trấn định, cố gắng không cho bên môi hắn cười cợt yếu ớt làm dao động sự bình tĩnh của nàng.
Thật tốt? Cái gì mà kêu ‘Thật tốt’?
Lời hắn làm cho nàng cảm thấy không thích hợp, một đôi mắt nóng cháy kia của hắn có chút quá, cũng thực không thích hợp.
Không, không, không…… Sẽ không thật là nàng đi?
Lời hắn nói không nhẽ ý chỉ nàng khi không có hồi phục thân phận nữ nhi lúc trước đi?
“Hoàn hảo
nàng là một cô nương.” Đinh Thuần rất nhanh công bố đáp án, hơi kém suýt nữa làm cho Nhâm Phóng Ưu ngã từ trên lưng ngựa xuống rồi.
Đôi môi
hồng đỏ của Nhâm Phóng Ưu khẽ nhếch, lặng ngốc nhìn thẳng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồ nghi chuyển sang vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu, nàng một câu đều nói không được.
“Ưu nhi……”
Đinh Thuần khóe miệng cười nhẹ, con ngươi đen thâm sâu chuyển động, ánh
mắt hắn nhìn nàng thâm thúy sâu đậm lại mê người. “Hoàn hảo, nàng là một cô nương, bởi vậy nên cũng không cần lo lắng gì. Vậy tỏ vẻ……”
Nhâm Phóng
Ưu nghe hắn gằn từng tiếng, toàn thân nổi da gà, không tự chủ được cả
người ngây dại. “Câm mồm.” Nàng mềm nhũn nói một câu, cũng không biết có phải do khiếp sợ quá độ hay không mà lời nàng nói ra miệng không ngờ ôn nhu lại mềm mại, không có nửa điểm công hiệu.
“Ta có thể
hiên ngang theo đuổi, mà nàng có thể……” Đinh Thuần cưỡi ngựa thản nhiên
tự đắc, hưởng thụ làn gió mát lành, không chú ý tới biểu tình kinh hách
trên mặt nàng.
“Đủ rồi!”
Lúc này đây Nhâm Phóng Ưu rốt cục tìm được thanh âm của chính mình, nàng rống một tiếng làm cho Đinh Thuần quay đầu, nhìn biểu tình kinh hoàng
của nàng, ngược lại hắn tươi cười càng sâu sắc.
“Nàng hình như đang bị sợ hãi.” Ánh mắt thâm thúy của hắn chợt tắt, khuôn mặt tuấn tú dường như có chút đăm chiêu.
“Ta làm sao có thể bị dọa đến sợ hãi được?” Nhâm Phóng Ưu mạnh miệng phản bác,
nhưng biểu tình trên mặt đã bán đứng nàng. “Ngươi quả thực hồ ngôn loạn
ngữ, miệng toàn nói bậy, ngươi nói thật đúng vậy, ngươi thật sự có
bệnh!”Đinh Thuần
một tay nắm dây cương, một tay nghịch cằm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng bị dọa đến trắng bệch, đoán thử nguyên nhân làm nàng thất kinh.
“Là vì nữ
giả trang nam lâu lắm rồi cho nên nàng đã quên tư vị bị theo đuổi sao?”
Đinh Thuần trêu ghẹo hỏi han, nhìn đến nàng hé ra nguyên cả khuôn mặt
nhỏ nhắn đều bị dọa ngây ngô giờ lại như là bị châm ngòi thuốc nổ đến
nỗi nhất thời đỏ ửng lên.
“Đinh Thuần!” Nhâm Phóng Ưu hung tợn rống lên một tiếng. “Câm cái miệng của ngươi lại!”
Đinh Thuần
thần thái thoải mái, làm bộ như không nghe thấy nàng kháng nghị, thực
vừa lòng phát hiện hắn đã nói đúng nguyên nhân của nàng thật là bởi vì
vậy mà nàng nổi giận đến nỗi khó thở.
Tốt! Tốt lắm!
Hắn lại phát hiện một điểm khác của nàng làm cho người ta thích – thời điểm nàng thẹn thùng thật đáng yêu.
Lúc đầu khi gặp nàng, cá tính của nàng là nóng nảy, thô lỗ, làm cho người ta lần
đầu tiên gặp mặt thì không thể phát hiện những điểm đặc biệt đầy nữ tính của nàng.
Chính là
sau lúc khôi phục thân nữ nhi, ‘tấm khiên chắn’ của nàng dường như cũng
bị hắn dỡ xuống. Nàng vẫn thô lỗ, vẫn…… mạnh mẽ, nhưng đặc biệt hơn
những cô nương bình thường nàng hay thẹn thùng kiểu khác.
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng phát hiện thấy ở một người nữ nhân nhiều chỗ không
giống người thường như vậy, mà nàng còn làm cho hắn khắc sâu ấn tượng.
“Đừng nhìn
ta như vậy nữa, bằng không……” Nàng nhịn không được quát to, bộ dáng nàng nhe răng trợn mắt như là đầu óc bị chọc giận phát hỏa, cả người tản ra
ánh sáng mê người.
“Nàng lại muốn móc mắt của ta ra?” Đinh Thuần nhướng mày, cười đến đắc ý cực kỳ.
Nhâm Phóng
Ưu trừng mắt nhìn hắn, lần đầu cảm thấy bất lực đối với một người, cơ hồ muốn lập tức vươn chân đá hắn ngã xuống dưới đất, lúc đó xem xem hắn
còn có thể cười đến đắc ý như vậy không.
Nhưng vì kế hoạch kế tiếp của nàng, nàng không thể làm như vậy.
Việc nàng
duy nhất có thể làm chính là nén giận; duy nhất có thể làm, chính là……
Tạm thời đem hắn vứt ra sau đầu, bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Vì thế, hai chân nàng dùng sức kẹp bụng ngựa, trầm giọng kêu một tiếng: “Giá, giá!”
Con ngựa khôn, thực nghe lời ngẩng đầu rồi phi nước đai cực nhanh như tên bắn.
“Di…… Nàng
đi đâu?” Đinh Thuần sửng sốt, hướng nàng hô to, nhưng Nhâm Phóng Ưu cũng không quay đầu lại mà vẫn phi ngựa đi phía trước, cũng không để ý đến
hắn. Trên mặt hắn hiện ra biểu tình thấy thú vị.
Đinh Thuần nhìn người ở không xa phía trước kia một mái tóc đen đón gió nhẹ nhàng tung bay, không muốn để cho ai nắm giữ.
“Nàng muốn
chạy, thì…… Ta liền đuổi theo!” Trên đời này không có tên cướp nào Đinh
Thuần đuổi không kịp, cũng sẽ không có người nào hắn đuổi không kịp.
Nàng không chạy thoát được đâu!
Hắn cũng làm theo nàng hai chân kẹp bụng ngựa, thân mình cúi thấp liền thúc