
ầm mắt đó
là một cửa sổ sát đất trong suốt, rèm cửa sổ rất dày vẫn chưa kéo lên, chỉ có
lụa mỏng màu trắng như sương khói uốn lượn rơi trên sàn nhà bằng gỗ Hạch Đào,
ánh mặt trời từ không trung xuyên qua khe hở lọt vào, rọi lên sàn nhà loang lổ
tạo ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng cây ngoài cửa sổ không ngừng
nhảy lên, giống như làn váy của vữ công đang nhảy múa.
Bóng cây bên ngoài rọi
màu xanh lục lên mặt nước hồ, trong nắng sớm tạo nên ánh sáng loang loáng,
chiếu lên rừng cây xanh um nơi xa xa, làm Manh Manh bỗng nhiên có loại cảm giác
mình đang ở bờ hồ Hà Lan.
Vài lần theo cô của cô đi
nghỉ mát, nhà cô của cô nghỉ mát ở khu biệt thự cạnh một mảnh hồ, phong cảnh
tuyệt đẹp, không khí mới mẻ, nếu không nhớ Ki ca ca, cô cũng không muốn trở
lại, cô từng nghĩ sẽ cùng Ki ca ca đến nơi đó hưởng tuần trăng mật...
Manh Manh lắc đầu vứt bỏ
suy nghĩ mông lung, nghiêng đầu nhìn thấy các bức ảnh trên tường, dán trên đó
đều là ảnh Sài Tử Hiên chụp khi leo núi, có đội viên khác, cũng có cô...
Nơi này là phòng Sài Tử
Hiên, nếu mình uống rượu, chiếm dụng phòng người ta còn miễn cưỡng nói được,
quần áo thì ai cởi? Tệ nhất là đối với những chuyện về sau, một chút ấn tượng
cô cũng không có, không phải thực là rượu say loạn tính chứ!
Góc cửa toilet từ bên trong
đẩy ra, con ngươi của Manh Manh hơi co lại, thẳng tắp nhìn Sài Tử Hiên, hiển
nhiên là anh vừa tắm, tóc ướt sũng, khiến anh thoạt nhìn giống nam sinh vừa mới
nhập học, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, cái gì anh
cũng không mặc.
Manh Manh sẽ không ngốc
cho rằng vì anh nóng, đầu thu ở Thành phố B, sớm hay muộn thì độ ấm cũng hơn
mười độ, hơn nữa lại là sáng sớm, cô khóa chăn lại, cũng có thể cảm thấy loại
hơi lạnh mơ hồ này, nhưng Sài Tử Hiên lại chỉ quấn một mảnh khăn tắm ở bên hông.
Dáng người của anh tương
đối không tệ, tuy rằng so ra kém cái loại đường cong kiên cường do nghề nghiệp
rèn luyện của Ki ca ca, nhưng cũng rất đáng xem, Manh Manh thậm chí có thể nhìn
thấy cơ bụng của anh rõ ràng, từng múi từng múi cơ khảm ở nơi nào, nếu không
phải làn da hơi trắng, hẳn là rất cảm giác, đương nhiên đây cũng không phải
trọng điểm, trọng điểm là, Sài Tử Hiên và mình - hai người trần trụi ở trong
một phòng, có lẽ còn ngủ trên một cái giường, đêm qua đã phát sinh chuyện gì?
Ý niệm trong đầu chuyển
đến đây, Manh Manh không khỏi túa ra một thân mồ hôi lạnh, cái thứ nhất cô nghĩ
đến là, nếu Ki ca ca biết sẽ như thế nào, cô vô cùng hiểu Phùng Ki, anh là đàn
ông, lại là người đàn ông bá đạo và quy củ.
Trước kia, lúc hai người
chưa làm rõ quan hệ, anh đều thích quản đầu quản chân cô, không được mặc quần
áo hở hang, không được trang điểm, không được kết giao bạn trai... Lại nói, Ki
ca ca quản so với cha cô còn kỹ hơn, trong mắt cha cô chỉ có mẹ xinh đẹp, còn
với cô và Phương Tuấn không hề đặt ra quy tắc gì, để cho hai chị em các cô tự
phát triển, cho nên, cô thường xuyên nói Ki ca ca giống người đàn ông được đào
lên từ hầm mộ, đầu xơ cứng, tư tưởng phong kiến.
Cô không cho là Ki ca ca
có thể chịu được hành vi bên ngoài của cô, mặc dù anh cưng cô, chìu cô; hơn
nữa, thật sự ngay cả một chút ấn tượng Manh Manh cũng không có, cởi hết, cũng
không làm việc đó chứ!
Manh Manh bình tĩnh nhìn
Sài Tử Hiên thật lâu, mới mở miệng: "Đàn anh, sao em lại ở trong này,
chúng ta... Chúng ta..." Trong lúc nhất thời, Manh Manh phát hiện, mình
lại không có dũng khí hỏi rõ, nhưng cô biết, loại sự tình này tuyệt không thể
trốn tránh, trốn tránh cũng không được gì, khẽ cắn môi nói: "Chúng ta đã
xảy ra chuyện gì sao, tối hôm qua ấy?"
Ánh mắt luôn luôn trong
suốt của Sài Tử Hiên có chút u tối, sâu trong ánh mắt lóe lóe, trong nháy mắt
xẹt qua rất nhiều thứ, mấy thứ này hoặc sáng hoặc tối, phân biệt ý nghĩ trong
nội tâm anh là thiên sứ hay ma quỷ. (đấu tranh tư tưởng nha,
giống phim hoạt hình quá ^^)
Quần áo của Manh Manh, kỳ
thật không thể nói là anh cởi, đêm qua ôm cô lên phòng, vừa đặt lên giường, cô
bắt đầu ép buộc, ánh mắt không mở, nhưng tay lại không thành thật, thân mình
cũng không ngừng vặn vẹo, giống như khô nóng khó nhịn, quần áo bị cô tháo tứ
tung, Sài Tử Hiên mới ý thức được, chị đưa thuốc cho cô, cũng không chỉ có hiệu
quả gây ngủ, còn có thứ khác...
Nội tâm Sài Tử Hiên đấu
tranh cả đêm, giống như một trận ác chiến kịch liệt nhất, nhiều lần anh cơ hồ
đầu hàng, lần đầu anh thấy Manh Manh như vậy, quần áo trên người nửa kín nửa
hở, lộ ra da thịt trắng nõn cùng đường cong nữ tính phập phồng, mê hoặc đến tận
xương tủy, đừng nói anh vẫn yêu cô, dù hai người không quen biết, lúc này có lẽ
anh cũng sẽ không thể tự chủ.
Một chút ấn tượng cô lại
không có, cô tháo áo khoác của mình, còn chưa tháo xuống, đã đem quần áo bên
trong cũng cởi bỏ, anh đỏ mặt, xoay đầu đắp chăn cho cô, bị cô hai ba cú đá
văng ra, ngây thơ giống đứa nhỏ bốc đồng.
Sài Tử Hiên cũng thực
không thể tính là quân tử, khi đó tự chủ của anh sớm biến mất tăm, nhưng mà tay
anh vừa đụng tới Manh Manh, đã bị cô cau mày đẩy ra,