
giống như một loại ý thức
tự chủ của thân thể, có thể phân biệt người bên cạnh là ai.
Trong nháy mắt, dục vọng
tùy ý của Sài Tử Hiên nhanh chóng tụt xuống, người sở dĩ xưng là người, vì có
thể khống chế dục vọng của chính mình, bằng không, có khác gì cầm thú.
Xét góc độ khác mà nói,
một cô gái dưới tác dụng của thuốc, ý thức hết sức mơ hồ, vẫn có thể cự tuyệt
như cũ, cho thấy điều gì? Sài Tử Hiên không thể không biết, mặc dù đêm qua thực
đã xảy ra chuyện gì, thì thế nào chứ, với tính cách của Manh Manh, anh vẫn
không hề có cơ hội.
Hơn nữa, cô sẽ nhìn anh
thế nào, không nói cô, chính anh cũng sẽ khinh thường chính mình, lý trí tuy
rằng rõ ràng, chẳng qua, con người dù sao cũng tham lam, trong lòng còn tồn một
chút hy vọng, bởi vậy, biểu tình, ngữ khí, cùng với loại ánh mắt sợ hãi lại tin
tưởng này của Manh Manh, vẫn như cũ làm Sài Tử Hiên nhàn nhạt bi thương.
Một chút cô cũng không
thích anh, thậm chí một tia cũng không có, như cô nói, anh chỉ là đàn anh của
cô mà thôi, ánh mắt của cô rõ ràng nói cho anh, dù giữa bọn họ đã xảy ra chuyện
gì, hết thảy cũng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Cái loại toàn thân đột
nhiên tuyệt vọng giống như đêm qua một lần nữa trở về, nặng nề đè nén trong lòng
Sài Tử Hiên, khiến anh không thở nổi, nhưng vẫn muốn tra xét cho rõ ràng, tựa
như bệnh nhân mắc chứng cưỡng bách.
Khóe môi Sài Tử Hiên
nhếch lên một nụ cười tươi, chẳng qua nhìn thế nào cũng có chút chua chát:
"Manh Manh, nếu chúng ta đã xảy ra chuyện gì, em có thể gả cho anh hay
không?" "Gả cho anh?" Manh Manh nhăn mi lại, kiên định lắc đầu:
"Làm sao có thể, em chưa từng nghĩ sẽ gả cho người khác, cho dù chúng ta
đã xảy ra quan hệ cũng vậy thôi."
Sắc mặt Sài Tử Hiên trắng
nhợt, ánh mắt Manh Manh đảo một vòng trên mặt anh, bỗng nhiên nở nụ cười:
"Đời này em chỉ gả cho Ki ca ca, anh ấy không muốn cưới cũng không được,
hơn nữa, chúng ta cũng không phát sinh chuyện gì, không phải sao, bởi vì anh
nói nếu..." Sài Tử Hiên xoay đầu, sau một lúc lâu mới quay lại:
"Nhưng mà bây giờ anh hối hận, vô cùng hối hận."
Manh Manh không khỏi nhẹ
nhàng thở ra, nói thật, vừa rồi hô hấp của cô thiếu chút nữa đã tạm dừng, miệng
cô nói kiên định, trong lòng thực sự có chút bất an, nếu cô thực cùng Sài Tử
Hiên có chuyện gì, Ki ca ca sẽ như thế nào, cho dù trên mặt không nói gì, phỏng
chừng cũng sẽ trở thành bóng ma cả đời không thoát được, cô không muốn có tiếc
nuối như vậy, cô muốn vui vui vẻ vẻ hạnh phúc mỹ mãn sống cùng Ki ca ca.
Manh Manh thu thập qua
loa, thời điểm chạy đến phòng khách, Trần Hiểu Kỳ còn ngủ như đầu heo, ghé vào
trên giường, ngáy ngủ, há miệng, thiếu chút nữa tức chết Manh Manh.
Manh Manh cũng không
khách khí, nhấc chân nhắm ngay mông cô đá một cước, Trần Hiểu Kỳ rớt xuống
giường mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa thắt lưng, trừng mắt nhìn bạn tốt,
Trần Hiểu Kỳ xoa xoa mắt: "Manh Manh, bạn điên à, sáng tinh mơ sao lại đá
mình, mình cũng chưa chọc giận bạn nha, có chuyện gì thì cũng để cho mình ngủ
thêm chút nữa, van cầu bạn ..."
Nói xong, ba chân bốn
cẳng nhảy lên giường, đầu oạch một tiếng hắn chôn vào trong gối đầu, Manh Manh
đi lên đem gối đầu cùng chăn đều quăng xuống mặt đất, túm cô lay động:
"Bạn đúng là heo, người khác đem bạn đi bán cũng không biết, tỉnh, tỉnh,
chúng ta nên trở về trường học, buổi sáng hôm nay là giờ học của Phù
thủy."
"Phù thủy?"
Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên mở mắt ra, lúc này hoàn toàn tỉnh, Phù thủy dạy các cô
môn Khái luận truyền bá học, hơn năm mươi tuổi là lão xử nữ chưa kết hôn, gương
mặt như như tảng đá, chưa từng thấy nở nụ cười, trong lớp sẽ dò số điểm danh,
đi muộn, về sớm, trốn học đều giết không tha, bởi vậy các bạn cùng khóa đặt cho
biệt danh Phù thủy.
Trần Hiểu Kỳ từng tự mình
lĩnh hội, Manh Manh nhắc tới Phù thủy, Trần Hiểu Kỳ từ heo, liền có thể lập tức
biến thành con thỏ, thời điểm Trần Hiểu Kỳ bị Manh Manh nài ép lôi kéo ra
ngoài, bị gió lạnh thổi qua, không khỏi rùng mình vài cái, ngẩng đầu nhìn, mặt
trời còn chưa mọc, cúi đầu nhìn đồng hồ, bất mãn than thở: "Mới sáu giờ,
bạn gấp cái gì..." Còn chưa nói xong, đã bị Manh Manh tha ra ngoài, liền
giống như bị quỷ đuổi theo phía sau, chạy như bay, rất nhanh, hai người liền
biến mất ở làn đường xe chạy trước biệt thự, từ đầu tới cuối cũng chưa quay đầu
liếc mắt một cái, tự nhiên cũng không nhìn thấy Sài Tử Hiên từ đầu đến cuối đứng
ở sân thượng lầu hai.
Tâm tình Sài Tử Hiên
tuyệt vọng lại phức tạp, nhìn thân ảnh Manh Manh vội vàng chạy đi, cảm giác
trống rỗng giống như cái gì cũng không tồn tại.
Sài Tử Hiên rất rõ ràng,
sau này, anh và Manh Manh chỉ sợ ngay cả làm bạn bè cũng không được, Sài Tử
Hiên ảm đạm thở dài, cúi đầu: "Chị à, em không muốn có được theo cách này,
hơn nữa, mặc dù làm vậy, cũng chưa chắc có được Manh Manh, em hiểu cô ấy, không
có được cô ấy, em cũng không oán, chỉ có thể oán vận mệnh để em gặp cô ấy quá
muộn, chị, em muốn ra nước ngoài du học..."
"Ra nước ngoài? Lúc
trước khi em tốt nghiệp trung học, chị và ba đều hy vọn